Chương trước
Chương sau
Thiên Kinh Tinh, Đế Quốc.

Vị Hoàng đế Bệ hạ, người nắm quyềnchưởng quản tối cao vô thượng tại khu vực Tinh vực Tả Thiên này, ngàyhôm nay rốt cuộc cũng đã rời khỏi tòa Trích Tinh Lâu tối cao cao tạithượng, hiện tại đã chậm bước bên trong Ngự Hoa Viên Hoàng cung trànngập những hàng cây xanh mát cao vút. Tay phải của ông ta cầm một cáibình rượu màu xanh nhỏ, mái tóc màu đen dài lẫn vào trong đó vài sợi bạc nhàn nhạt được thả tự do trên vai, giống hệt như là một vị thi nhânnhàn nhã đang đi dạo tìm cảm hứng cho tác phẩm mới nhất của mình vậy,trên mặt thỉnh thoảng lại lúc ẩn lúc hiện lộ ra một nụ cười mơ hồ quỷ dị nhưng lại cực kỳ thống khoái.

Cái lão đầu hổ ở Tây Lâm đã từngngăn cản bản thân mình rất rất nhiều năm kia rốt cuộc cũng đã chết đi.Trong lòng ông ta cũng không có một chút gì cảm giác buồn bả dâng lênnhư một gã thi nhân bình thường cảm giác trống rỗng mất mát khi mất đimột gã đối thủ lâu năm, mà chỉ có một loại cảm giác thỏa mãn vì có rượungon vào miệng ma fthooi.

Nhưng mà hoàn toàn với loại không khícuồng hoan đang diễn ra bên trong tòa đại lâu của Quân Bộ hiện tại, tình tự của vị Hoàng đế Bệ hạ này được khống chế vô cùng tốt. Bộ dáng chỉ là một loại sảng khoái sau khi uống được một hớp rượu ngon, nụ cười trênmặt cũng không quá mức phóng đãng. Bởi vì đối với lần kế hoạch Xuyên qua Liệp sát lần này, bản thân ông ta có một sự tin tưởng gần như tuyệtđối.

Thành quả nghiên cứu của ba hạng mục khoa học cực kỳ quantrọng mà trên dưới thần dân Đế Quốc đã phải bỏ qua hơn mười năm gian khổ mới có thể thành công, lần này toàn bộ cũng đều đầu nhập vào trong kếhoạch ám sát Chung Sấu Hổ kia, thậm chí còn thay thế cho việc tiến hànhkế hoạch bắt giữ Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang vốn do ông ta đích thân đề ra nữa, làm sao có thể thất bại được cơ chứ?

Nhưng màđối với cái nguồn phát ra tin tức tình báo quan trọng cho việc thực hiện kế hoạch Xuyên quan Liệp sát lần này, Hoàng đế Bệ hạ có một cái nhìnhoàn toàn bất đồng với những người trong Quân Bộ. Trong suy nghĩ củahắn, vốn dĩ vị ‘Anh hùng’ còn sót lại cuối cùng kia rất khó có thể làmđược điều này. Nhưng mà có lẽ bên trong nội bộ Liên Bang đã phát sinh ra những sự kiện biến hóa thú vị nào đó… Chẳng qua là cái loại biến hóanày lại khiến cho bên phía Đế Quốc phi thường thích thú cùng với thỏamãn. Chỉ là đáng tiếc, cái vị Anh hùng cuối cùng kia, kẻ mang trên mìnhhuyết mạch Hoàng tộc Đế Quốc, sau sự kiện lần này diễn ra, nói như vậylập tức sẽ trở thành vật hy sinh…

Đám hạ nhân Hoàng cung lúc nàyđang đi phía sau ông ta một khoảng xa xa, trong lòng biết được tâm tìnhcủa bệ hạ đang vô cùng tốt, cho nên trên mặt bọn họ cũng tràn ngập mộtnụ cười vô cùng khuây khỏa.

Vị Quân vị Đại thần, Thân vương Bách Ô đi ở phía trước của đám người hạ nhân, cách sau lưng Hoàng đế Bệ hạ gần hơn một chút, rõ ràng nghe được những thanh âm hơi chút lạnh lùng củađối phương, ánh mắt cũng không khỏi nhẹ nhàng lóe lên một chút.

- Kỳ thật thì ta cũng biết, Quân Bộ hoạch định ra cái kế hoạch lần này,chính là vì muốn bình ổn cơn tức giận của ta, để bình ổn sự ảnh hưởngphản đối từ phía công chúng Đế Quốc, tạo thành từ chuyện toàn bộ Quânviễn chinh bị tiêu diệt…

Hoàng đế Bệ hạ hơi có chút trào phúng nói:

- Thậm chí ngay cả bản thân ngươi là Quân vụ Đại thần đi chăng nữa, chỉsợ trong lòng cũng đang âm thầm cười nhao ta, cười nhạo đám quần thầncủa ta, không ngờ lại một phen đem toàn bộ bí mật lớn nhất của Đế Quốctrong suốt mười năm qua, tất cả đổ hết vào trong một hồi ám sát nhằm đểthỏa mãn sự phẫn nộ của một cá nhân, mà cũng không có dùng để đổi lấymột hồi ích lợi lớn nhất…

- Hạ thần không dám!

Thân vương Bách Ô sợ hãi, hạ thấp thân thể, nói.

- Hiện tại cũng chỉ có hai anh em ruột chúng ta mà thôi, cũng không cần phải nói mấy lời nói quân thần vô dụng này nữa…

Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt nói:

- Ta chỉ là rất muốn để cho những người khác, ít nhất là cũng có ngươibiết, nguyên nhân vì cái gì ta lại muốn giết chết Chung Sấu Hổ… Bởi vì,ta chính là muốn bức đám người Liên Bang bên kia sớm tiến công sangchúng ta một chút.

Thân vương Bách Ô chậm rãi đứng thẳng dậy thân thể đang khom xuống của mình, trầm mặc không nói tiếng nào, ở sâu trong nội tâm lại hiện lên một tia hàn ý lạnh lẽo.

- Quân viễn chinhĐế Quốc toàn bộ đã bị tiêu diệt, cái gã Tổng Thống nghèo hèn mà cực kỳhiếu chiến kia, khẳng định là sẽ dốc hết tâm trí thôi động công cuộctiến công sang phía lãnh thổ Đế Quốc của Quân đội Liên Bang. Chỉ làchuyện này diễn ra sớm hay muộn mà thôi.

Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc khẽ chậm rãi nói:

- Mà tất cả những tài nguyên nhân lực bên phía Đế Quốc chúng ta có được,lại hoàn toàn không đủ để chống đỡ sự tấn công toàn diện ồ ạt của đámngười Đế Quốc bên kia. Thậm chí nội việc ứng phó với sự tiến công củabọn chúng thôi, cũng đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi… Một khi Liên Bang phát động tấn công tại thời điểm còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ, so với sự tiến công khi đã chuẩn bị sẵn sàng, thì sẽ dễ dàng ứng phóhơn rất nhiều…

Ánh mắt của Hoàng đế Bệ hạ khẽ cụp xuống một chút, nhìn về phía mặt nước của cái ao sen nho nhỏ trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Một phen đem toàn bộ những Tinh vực biên giới trống trải của Đế Quốccấp không cho bọn chúng… Đám người Liên Bang một khi chiếm lĩnh được một cái Tinh hệ, như vậy bọn chúng nhất định sẽ lưu lại một bộ phận bộ độicùng một phần tài nguyên đóng giữ tại các hành tinh đó… Số Tinh vực màđám người Liên Bang kia chiếm lĩnh được càng nhiều, như vậy tài nguyêncùng với binh lực của bọn chúng tấn công về phía chúng ta sẽ lại cànggiảm mỏng đi một chút, như vậy cũng sẽ càng khiến bọn chúng cấp bách hơn một chút.

- Huống chi cái đám người Liên Bang bên kia, từ trướccho đến nay vẫn luôn luôn mượn dùng dùng cái danh nghĩa tự do công bằngmà che dấu đi việc tiến hành những chuyện tình vô sỉ… Một khi đã mangcái danh nghĩa này trên lưng rồi, thì bọn chúng tự nhiên cũng sẽ khôngtiện trong việc giết chết quá nhiều người. Mà những bình dân bá tánh ởtrên các tinh cầu biên giới kia thật sự rất nhiều. Bọn họ vẫn luôn cầnđược quản lý, cần phải có thức ăn… Những người chết đói thật sự là nhiều lắm… Nếu như vậy, vẻ mặt của cái gã Tổng Thống nghèo hèn kia hẳn làcũng sẽ không quá đẹp đâu.

- Đám người Liên Bang kia tiến côngcàng sâu vào lãnh thổ Đế Quốc, như vậy sau này sự thất bại sẽ càng nặngnề hơn, sẽ càng chắc chắn hơn. Sự dối trá, ngày sau chính là nguyên nhân cái chết của toàn thể bọn chúng.

Trên mặt Thân vương Bách Ô mang theo một tia động dung mạnh mẽ mà nghĩ đến, từ sau khi đại chiến chấmdứt hơn mười năm trước đây, vị Hoàng đế Bệ hạ trước mắt này đã liền mạnh mẽ xoay chuyển bố trí chiến lược của Đế Quốc, tăng mạnh lực lượng Quânviễn chinh, ý đồ muốn gia tăng áp lực lên trên đám người Liên Bang, lạiđem toàn bộ các binh đoàn Hoàng gia tinh nhuệ nhất, vốn đang đóng giữbên ngoài biên giới của khu thông đạo không gian kia rút hết trở vềThiên Kinh Tinh, hóa ra là tất cả các sự an bày này cũng sớm đã có thâm ý cả rồi.

- Hôm nay là một ngày cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm…

Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc khẽ xoay người lại, nhìn về phía Thân vương Bách Ô đang đứng phía sau lưng mình, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta đi đến Hoàng lăng một chút đi. Nhân cái ngày kỷ niệm khi phụthân cùng với lão sư của chúng ta bị tai nạn, ta muốn nói cho bọn họbiết cái tin tức mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng không tính là quátệ này.

Các buổi nói chuyện tương quan với nhau không ngừng đượctriển khai tại Dinh thự Tổng Thống của Liên Bang cùng với trong Hoàngcung của Đế Quốc. Hai cái thế lực to lớn ở hai đầu vũ trụ cũng đangkhông ngừng tiến hành những bố trí chiến lược quan trọng ở một chừng mực nào đó. Cái chết bất ngờ của vị lão đầu hổ Tây Lâm kia, cố nhiên là một chuyện đại sự kinh thiên động địa, cũng có thể sẽ biến thành một khúcmở màn cho một hồi đại thời đại mới. Nhưng mà giờ phút này, khi mà mọingười hoặc là đau thương tiếc nuối hoặc là đang vui vẻ chúc mừng, lạicũng không có ai kịp suy nghĩ đến chuyện tình báo thù cùng với phòng bịsự báo thù của đối phương.

Tàn quân của chi Hạm đội U Linh kiacủa Đế Quốc, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ Xuyên qua Liệp sát củamình, cũng đã một lần nữa tiến vào thông đạo không gian. Sau mấy ngàydài tiến hành di chuyển, liền sắp sửa quay trở về đến bản thổ Đế Quốc.Tại dưới tình huống như thế này, tất cả mọi người, bao gồm cả vị Hoàngđế Bệ hạ Hoài Phu Sa của bên phía Đế Quốc cùng với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ của Liên Bang kia, cũng đều không có ai ngờ đến được, ở trong thông đạo không gian của vũ trụ đang có một chiếc phi thuyền loại nhỏ mang trongmình một tên thanh niên đang gần như điên cuồng thế nhưng lại đặc biệtbình tĩnh, đang tìm cách tiến hành một loại sự tình gì đó.

-Chúng ta cũng không có những số liệu kỹ thuật liên quan đến chuyện dichuyển trong thông đạo không gian của Tinh vân Vãn Hạt. Những cái sốliệu này cũng đều là những tư liệu tuyệt mật thuộc danh sách quyền hạncấp độ I của Cục Hiến Chương. Thượng tầng Chính phủ tuyệt đối cũng sẽkhông đồng ý để cho anh đi tiến hành một hành động điên cuồng như thếđâu, tự nhiên cũng sẽ không một phen đem số liệu cấp cho anh.

Giản Thủy Nhi nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói.

- Mặc dù tôi không thể giải thích quá nhiều cho cô được, nhưng mà những số liệu đó… Tôi có!

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Đám người Đế Quốc có thể thành công đánh lén phi thuyền Cổ Chung Hào,chính là bởi vì bên phía Liên Bang không có một ai có thể nghĩ đến bọnhọ có năng lực đưa qua lãnh thổ Liên Bang một chi Hạm đội. Tương tự nhưvậy, trong cái chi Hạm đội kia, khẳng định cũng sẽ không có ai ngờ đếnnổi, chúng ta lại có thể giống như một đám ngốc nghếch, đồng dạng chạyqua bên đó tiến hành một lần đánh lén phản kích như vậy.

- Đốiphương ít nhất còn lại hơn ba mươi chiếc Chiến thuyền Chiến hạm, cònchúng ta lại cũng chỉ có một chiếc phi thuyền hạng nhẹ mà thôi. Bất luận dùng góc độ của bất cứ bên nào mà nhìn đi chăng nữa, đây cũng đều làhành động tự sát!

Lan Hiểu Long từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc không nói tiếng nào, đột nhiên mở miệng nói:

- Lão Đại, không phải là tôi sợ chết, nhưng mà chỉ là nghĩ thấy đi tự sát như vậy có chút không có lời… Nếu như muốn thay Chung Tư lệnh báo thù,chúng ta trước hết cần phải cố hắng hảo hảo sống sót cái đã, sau đó mở ở trên chiến trường mà đòi lại mối thù này.

Hứa Nhạc cũng không có lên tiếng giải thích cái gì cả, chỉ là mỉm cười ngẩng đầu lên, hướng về phía mọi người nói:

- Tôi đã định ra một cái kế hoạch rồi, cơ hội thành công cơ hồ rất cao, ít nhất là có đến ba mươi phần trăm…

Đám đội viên nhất thời trầm mặc không nói gì, trong lòng ai nấy cũng đềuđang thầm nghĩ, từ khi nào mà Lão Đại cậu lại biết định ra kế hoạch ámsát thế? Nhưng mà sau khi trải qua một lúc trầm mặc, thanh âm hào phóngcùng sảng khoái của Hùng Lâm Tuyền lại đột nhiên vang lên:

- Ba mươi phần trăm… Có thể thử làm một phen, như vậy chúng ta liền làm đi!

- Làm đi!

Cố Tích Phong cũng nói.

- Làm!

Sắc mặt Đạt Văn Tây thoáng có chút trắng bệch, thế nhưng vẫn như cũ cắn răng quát lên.

Bạch Ngọc Lan thì lại im lặng đứng ở một bên, cũng không có mở miệng nói gì. Còn đám đội viên còn lại cũng không có mở miệng. Chỉ là những động tácthân thể của bọn họ thì lại đã biểu hiện thái độ của cái tập thể nhỏnày… Đối với hành động đánh lén vô sỉ của đám người Đế Quốc, tiến hànhphản kích một cách mạnh mẽ nhất, chính là chuyện tình mà bất cứ một gãquân nhân sĩ quan binh lính nào của Liên Bang cũng đều muốn thử đi làm.Nhất là những biểu hiện của gã Tướng quân Đồ Tể Đế Quốc kia trước khirời đi, lại càng mạnh mẽ xúc phạm đến sự tự tôn của bọn họ rồi.

Như thế nào lại có thể để mặc cho đám người vô sỉ kia giết chết một Thốngsoái của Quân đội Liên Bang, rồi sau đó lại có thể bình yên rời đi được?

- Được rồi!

Giản Thủy Nhi cũng nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng, sau đó đưa tay tóm lạimái tóc màu đen đang thả tự do phía sau vành tai của mình, buộc lạithành hình đuôi ngựa nhỏng cao. Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của côta hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt, nói:

- Như vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị nhanh chóng một chút. Chỉ là tôi vô cùng tò mò, cáibộ phận quay trở về nằm trong cái kế hoạch ám sát kia của anh, đến tộtcùng là an bày như thế nào đây?

- Đương nhiên là ngồi phi thuyền quay trở về rồi!

Hứa Nhạc trả lời cực kỳ tự nhiên mà ngắn gọn, sau đó lại mỉm cười, nói:

- Đương nhiên, chuyện đầu tiên mà chúng ta cần làm, chính là tính toán kỹ càng một phen, đem cái kế hoạch này hoàn thiện lại một chút.

- Ông có thể chạy qua bên đó thật à?

- Đương nhiên là có thể! Trừ phi cậu muốn chạy lên Thiên Kinh Tinh nhìnlén cảnh Công chú Đế Quốc tắm rửa, chuyện này tôi thật không làm được.Chẳng qua là tôi muốn nhắc nhở cậu một chuyện, tôi ở bên kia cơ bản làbị vây trong trạng thái ngủ say, hơn nữa… Lực lượng của tôi bên đó thậtsự rất yếu ớt. Nếu như cậu xâm nhập quá sâu vào cảnh nội của Đế Quốc,tôi bất cứ lúc nào cũng có thể cắt dứt mối liên hệ với cậu đó.

-Chuyện đó chắc không xảy ra đâu. Tôi cũng chỉ cần chạy qua một khoảngkhông xa lắm, một phen đem cái gã Quận vương kia giết chết, sau đó lậptức quay trở lại… Nếu như thật sự xâm nhập quá sâu vào cảnh nội của ĐếQuốc, phỏng chừng khi đó tôi cũng đã chết mất rồi.

Ở trong phòngđiều khiển, đám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với Giản Thủy Nhi đang tiến hành vạch ra kế hoạch tiến đánh bất ngờ trên màn hình máy tính trướcmặt. Cái mà bọn họ cần nhất lúc này, đương nhiên là những số liệu kỹthuật xuyên quan thông đạo không gian mà Hứa Nhạc đã hứa sẽ cấp cho.Nhưng mà Hứa Nhạc lúc này cũng không có tiến vào trong phòng, mà là đang đứng ở ngoài cửa, cúi đầu cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở ngay trong đầu mình tiến hành đối thoại.

Tuy rằng rất lâu trướcđây cũng đã từng nghi ngờ đến, Liên Bang đã nắm vững được kỹ thuật dichuyển bên trong thông đạo không gian, hơn nữa đã từng nhiều lần tiếncông về phía lãnh thổ Đế Quốc, khẳng định là ở trong phiến Tinh vực củađối phương sẽ cất dấu một vài cái thủ đoạn nào đó. Ví dụ như là nhữngtrạm tiếp nhận tín hiệu điện tử, đang nằm trong trạng thái ngụy trangtĩnh mịch trên vài cái tinh cầu nào đó, giống như là những con mắt ngầmnhỏ bé hoặc là những cái râu cực dài của con quái vật quang huy Đệ NhấtHiến Chương vậy… Nhưng mà giờ phút này nhận được sự xác nhận khẳng địnhcủa cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, Hứa Nhạc mới chính thức thảlỏng được sự áp lực trong lòng mình.

- Trên phi thuyền quả thậtcó rất nhiều những trang bị lắp đặt cùng với khởi động những vệ tinhđiện tử dùng để bố trí thiết bị theo dõi của Cục Hiến Chương, vấn đề làcũng không có biện pháp nào tiến hành trang bị lên trên toàn bộ các đầuRobot của chúng ta. Nếu như có thể thành công đánh bất ngời và Chiến hạm chỉ huy của đối phương, chúng ta như thế nào có thể quay về phi thuyềnđây?

Một gã chuyên gia chiến thuật của Tiểu đội 7 thoáng nhăn tít cặp mày của mình, nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch vừa mới định ra trênmàn hình máy tính trước mặt, có chút khó hiểu hỏi. Tất cả mọi người bêntrong phòng chỉ huy cũng đều đồng thời ngẩng đầu lên, mang theo sự nghihoặc nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng bên ngoài cửa phòng.

- Nếu chỉ trang bị cho một đầu Robot mà thôi thì hẳn là đủ rồi!

Hứa Nhạc trong lòng lặng yên nói một câu như vậy, sau đó hướng về phía máytính chỉ huy của chiếc phi thuyền Cục Hiến Chương phát ra chỉ lệnh đóngcửa phòng.

Một thanh âm có chút mềm nhẵn mà vô cùng thanh thúychợt vang lên. Một lớp cửa kính thủy tinh trong suốt cường độ cực kỳ cao ở ngay chỗ vị trí cánh cửa gian phòng chỉ huy rất nhanh chợt hạ xuống,đem Hứa Nhạc ở bên ngoài cánh cửa phòng cùng với mọi người ở bên trongcánh cửa ngăn cản thanh hai cái thế giới khác nhau.

Đám đội viênTiểu đội 7 ở bên trong khoang thuyền kia rất nhanh kinh ngạc, ngay lậptức đã phản ứng trở lại, trên mặt ai nấy cũng đều toát ra vẻ mặt bối rối cùng với không thể nào tin nổi, hướng về phía cánh cửa mà phóng tới.

Tất cả bọn họ cũng đều biết rõ ràng tính cách của Hứa Nhạc, cho nên cũngkhông có ai kêu to gọi nhỏ hoặc gào thét, ý đồ muốn thuyết phục Hứa Nhạc không nên đi làm chuyện điên rồ như vậy. Mà là bọn họ trực tiếp làm mọi cách muốn mở ra cánh cửa thủy tinh đang ngăn cách khoang thuyền điềukhiển kia.

Cố Tích Phong cực kỳ nhanh chóng mở ra máy tính xáchtay của mình, ngồi chồm hổm ngay tại chỗ, cùng với hệ thống vi tính điều khiển của phi thuyền Ba cánh hạm tiến hành kết nối với nhau. Mười đầungón tay nhìn qua có chút thô kệch của hắn dùng một loại tốc độ mà từtrước cho đến bây giờ chưa từng thấy qua không ngừng thao tác.

Hùng Lâm Tuyền thì lại cực kỳ xúc động, trực tiếp bưng lên khẩu Cơ pháo ĐạtLâm bảo bối của mình đặt ngay bên cạnh đó, muốn một phen đem cánh cửathủy tinh cường độ cao kia oanh tạc luôn. May mắn là Lan Hiểu Long ởngay bên cạnh hắn kịp thời mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể hắn lại.

Bạch Ngọc Lan cũng không có làm ra động tác gì đặc biệt, chỉ là ngẩng phắtđầu lên, xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, trừng mắt hết cỡnhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Bản thân hắn từ trước đến giờ vẫn cóthói quen cúi đầu cụp mắt nhìn xuống dưới đất, giờ phút này, biểu tìnhtrên mặt không ngờ lại có vẻ giận dữ phẫn nộ đến mức đáng sợ.

Giản Thủy Nhi thì lại kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc ở bên ngoàicánh cửa thủy tinh, rất nhanh nắm chặt hai nắm tay lại. Hai dòng nướcmắt không chút dấu hiệu chậm rãi chảy xuôi xuống cặp má thanh tú. Mọichuyện không nên phát triển theo chiều hướng như vậy… Bản thân mình cùng với mái tóc đen mượt, đám đội viên Tiểu đội 7 kiêu dũng thiện chiến,phải nên cùng với cái gã nam nhân có cặp mắt hí ở bên ngoài cánh cửa kia cùng nhau tiến lên, cùng nhau chiến đấu, chứ không phải là chỉ có thểtrơ mắt nhìn hắn một mình một người rời đi như thế…

- Nếu khôngphải ông nói cho tôi biết, tôi thật sự cũng không thể tưởng tượng rađược, hệ thống cứu hộ khẩn cấp của khoang điều khiển phi thuyền của CụcHiến Chương lại được thiết kế thú vị đến như vậy.

Hứa Nhạc âmthầm nói với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang. Hắn nhìn thấy nhữnghành động của mọi người ở phía sau cánh cửa thủy tinh kia, trong lòngdâng lên một mảnh ấm áp.

- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, tỷ lệ sống sót của anh trong hành động lần này quả thật không quá lớn. Chonên nếu như anh muốn khóc thì cứ việc khóc đi, cũng không cần phải nóimấy câu nói đùa giỡn không chút buồn cười nào như thế.

Hứa Nhạccười cười, trong lòng thầm nghĩ cái loại sinh vật nhàm chán thích làmnhững hành động gọi là anh hùng như thế này, rất dễ dàng biến thànhngười chết. Cho nên cái loại cơ hội này cứ việc lưu lại cho một kẻ nhàmchán như bản thân mình thì tương đối tốt một chút. Bản thân mình có thói quen chỉ biết chiến đấu một mình một người, như vậy cho dù là có chếtđi, cũng chỉ nên chết một mình mình mà thôi…

Sau đó hắn nhẹ nhàng bấm một cái nút bấm bí mật ở trên cánh cửa của khoang thuyền, đưa tayphải lên hướng về đám đồng bọn bên kia cánh cửa mà cáo biệt. Cùng vớithanh âm hệ thống động lực cấp cứu vang lên, khoang thuyền điều khiểncủa chiếc phi thuyền Ba cánh hạm dưới sự điều khiển của hệ thống cứu hộkhẩn cấp phóng thẳng ra ngoài. Những khuôn mặt vô cùng quen thuộc màthân thiết kia cũng chậm rãi dần dần trôi đi xa.

Liền đúng vào lúc này, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang hồi báo một câu:

- Đường truyền liên lạc bí mật với Dinh thự Tổng Thống đã được kết nối.

Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại di động của mình lên, nói:

- Tôi là Hứa Nhạc! Tôi hiện đang ở bên ngoài lối vào thông đạo không gian của Tinh vân Vãn Hạt.

- Tôi là Mạt Bố Nhĩ! Xin mời nói!

Bên kia đầu dây điện thoại chợt truyền đến thanh âm trả lời của Tổng Thốngtiên sinh, mang theo một loại cảm xúc ngoài ý muốn nhưng cũng vô cùngnhanh chóng.

- Bên phía Đế Quốc vẫn còn sót lại một cái mầm mống ở Liên Bang. Hắn hiện tại hẳn là đang ở…

Hứa Nhạc nói ra một cái địa chỉ, sau đó mới tiếp tục nói.

- Là Trợ lý Cục trưởng của Cục Hiến Chương, Thôi Tụ Đông đã ra lệnh chấm dứt hành động điều tra chuyên án đối với đối tượng này.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng trầm mặc trong chốc lát, hiển nhiên rõ ràng đãbị cái tin tức này khiến cho chấn động. Chợt ông ta cũng kịp phản ứnglại, trầm giọng hỏi:

- Anh đang muốn làm gì đó?

Hứa Nhạccũng không có trả lời ông ta, mà là trực tiếp cắt đứt điện thoại, sau đó quay trở vào trong khoang điều khiển phụ của chiếc phi thuyền Ba cánhhạm, ngồi vào chiếc ghế điều khiển, hướng về phía không khí mà nói:

- Đi thôi!

- Kỳ thật tôi có thể một phen đem toàn bộ những số liệu kỹ thuật dichuyển trong thông đạo không gian cùng với hướng dẫn điều khiển phithuyền trực tiếp truyền vào trong não của cậu, sau đó để cho cậu tự mình mà điều khiển phi thuyền… Phải biết rằng, tôi bị nghiêm khắc cấm khôngđược tiến hành thao tác vật lý đối với bất cứ đối tượng nào. Đây chínhlà điều luật trụ cột nhất của Đệ Nhất Hiến Chương. Cho dù là cậu có được quyền hạn thuộc danh sách cấp bậc I đi chăng nữa, cũng không có biệnpháp thay đổi điều luật này.

- Thời điểm ở trên tinh cầu 5460,ông đã từng trực tiếp điều khiển con Robot MX thay cho tôi một đoạnđường. Về sau ông cũng từng làm lại loại chuyện tình đồng dạng như vậymấy lần nữa. Trên thực tế, ông đã tự mình xúc phạm Đệ Nhất Hiến Chươngrất nhiều lần rồi. Hơn nữa theo như suy nghĩ của tôi, chuyện đó vàchuyện quyền hạn của tôi không chút quan hệ nào. Thuần túy chỉ là bảnthân ông rất thích cái loại lạc thú này mà thôi.

Hứa Nhạc cũngkhông thèm để ý đến cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, lúc này đãlâm vào trầm mặc, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía phiến vũ trụ trầmmặc bên ngoài cửa sổ mạn tàu, chậm rãi nói:

- Làm phiền ông, tôi muốn đi qua bên kia.

Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm hạng nhẹ bằng kim loại một màu xám nhạt bắt đầugia tốc, hướng về phía lối vào thông đạo không gian trống rỗng không một vật thể nào mà chui thẳng vào, hướng về phía cái thế giới lạ lẫm mà vôcùng nguy hiểm bên kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.