Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, tại tinh cầu S1 của Đặc khu Thủ Đô đã đổ một trận mưa lớn.Những hạt mưa tí tách tí tách không ngừng rơi lên trên những phiến lácây màu xanh lục sậm, rơi lộp bộp lên trên khung cửa sổ của mọi nhà,quấy nhiễu giấc mơ của tất cả mọi người. Cái mùa hạ sắp sửa đến trêntinh cầu S1 này, lại bị một trận mưa dầm này khiến cho biến mất khôngcòn đâu nữa. Dưới bóng đêm u ám, những con đường lớn ẩm ướt cùng vớitiếng đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng không biết từ trong tràng kiến trúc nàocất lên, tạo thành một cỗ hương vị tĩnh mịch lặng lẽ không một tiếngđộng cùng với cảm giác tươi mát sảng khoái.

Nhưng mà cũng đồngdạng ở trong một trận mưa đêm như thế này, tại một vài căn biệt thự độclập mà hiếm có một dân chúng bình thường nào không biết, nhưng không cómấy người có khả năng bước chân vào, lại là một bầu không khí trầm lặngbình tĩnh áp lực hoàn toàn bất đồng với những địa phương khác.

Tòa Dinh thự Tổng Thống, Đại viện Tây Sơn, tại đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện,tất cả đều là một mảnh đèn đuốc sáng trưng. Đám quan viên Chính phủ cùng với các quân nhân sĩ quan vẻ mặt vội vàng đến mức thất thố, hạ thấpthanh âm hướng về bốn phương tám hướng không ngừng gọi điện thoại, tìnhtự trên mặt có thể nói là cực kỳ khiếp sợ cùng với khẩn trương dịthường.

Một tiếng đồng hồ trước đây, Cục Điều Tra Liên Bang đãđem mức độ cảnh báo an toàn của lãnh thổ Liên Bang gia tăng lên đến cấpbậc cao nhất từ sau lần quân đội Đế Quốc tấn công bất ngờ. Tất cả cácquân nhân sĩ quan cùng với binh lính Liên Bang đang phân tác nghỉ ngơikhắp nơi thu được mệnh lệnh điều động khẩn cấp, nhanh chóng hướng vềphía nơi dừng chân của Quân khu IV không ngừng tập hợp. Thậm chí là mười bảy khu căn cứ quân sự vũ trụ nằm trên khu căn cứ quân sự Tân Nguyệt,cũng lập tức tiến vào trạng thái tác chiến lâm thời. Trong một phiến vũtrụ tòa một mảnh tối đen, tất cả các chi Hạm đội của Liên Bang đều hướng về phía khu Tinh vực chỉ định dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến để bốphòng.

Tòa nhà Cục Hiến Chương Liên Bang, nằm tại con đường mộtchiều tại ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, giờ phút này không khí cũng trở nên áp lực cực kỳ dị thường. Vị Thai lão Cục trưởng biểu tình lạnh lùng đếncực điểm từ trong nhà chạy về, bỏ dở giữa chừng kỳ nghỉ phép dài hạntrước khi về hưu của mình.

Đám dân chúng bình thường của LiênBang quả thật cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rõràng rằng đối với mấy cái ban ngành này mà nói, một đêm mưa này cũngkhông có chút nào cảm giác mát mẻ sảng khoái, mà là một đêm lo âu dàyvò, thời gian trôi qua cực kỳ lâu lắc.

Mà đến khi cái tin tứctình báo khủng bố kia cuối cùng cũng được chứng thực rõ ràng, cái loạikhông khí áp lực khẩn trương vốn tràn ngập khắp nơi trong các ban ngành, nhất thời liền biến thành một mảnh thống khổ khiếp sợ cùng với ngơngẩn.

Tổng Tư lệnh Quân khu IV của Liên Bang, đương kiêm Tổng Chỉ huy tiền tuyến Tây Lâm, Trung Tướng Chung Sấu Hổ, ở tại biên giới chỗTinh vân Vãn Hạt, đã bị tập kích bỏ mình!

Ánh sáng ngọn đèn xuyên thấu qua cánh cửa sổ khổng lồ sát mặt đất của tòa Dinh thự Tổng Thống,đem những làm mưa bụi bên ngoài tòa kiến trúc chiếu rọi sáng tỏ đến từng tia nước trắng xóa như bạc. Đám đặc công của Cục Đặc Cần trên người mặc một bộ chính trang nghiêm túc chỉnh tề, biểu tình cực kỳ ác liệt giốngnhư một đám chim ưng nhìn chăm chú quan sát động tĩnh xảy ra ở bốn phía. Bọn họ chỉ biết là ở trong Liên Bang đã xảy ra một kiện đại sự gì đó,thế nhưng lại không biết rõ ràng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gìrồi.

Đám nhân viên công tác bên trong tòa nhà biệt thự, giờ phítnày cũng không có cách nào trải qua một đêm này giống như những đêm quen thuộc bình thường trước đây của bọn họ, tay ai nấy cũng đều bưng táchcà phê, tiêu trừ đi cảm giác mỏi mệt sau một hồi bận rộn công tác tăngca, không còn tụm năm tụm ba nam nam nữ nữ cùng một chỗ, trêu đùa giỡnhớt mấy câu với nhau, thỉnh thoảng gặp Tổng Thống tiên sinh, thậm chícòn có thể cùng ông ta mở miệng nói vài câu trêu đùa gì đó. Lúc này bọnhọ ai nấy cũng đều im lặng mà khẩn trương đứng nghiêm người ở bên tronggian văn phòng làm việc, cùng đợi những công tác sẽ được đưa đến từ bênphía cấp trên.

Trong cái đêm mưa này, Tổng Thống tiên sinh cũngkhông có tâm tình cùng với mọi người uống cà phê cười đùa nói chuyện,bọn họ cũng không có tâm tình này.

Bên trong tòa văn phòng hìnhoval, không ngừng truyền đến từng câu từng câu nói thô tục vang dội cùng với thanh âm đập bàn đập ghế ầm ầm đùng đùng…

- Ai có thể nói cho tôi biết, cái này rốt cuộc con mẹ nó là một chuyện như thế nào hay không?

Khi đã xác nhận được tin tức Chung Sấu Hổ bị tập kích bỏ mình, Tổng ThốngMạt Bố Nhĩ giờ phút này cũng không còn cách nào bảo trì được phong độcủa ngày xưa nữa. Ông ta giống hệt như một đầu mãnh sư đang bị bắn trọng thương vậy, phẫn nộ hướng về phía đám thuộc hạ ở trong phòng kia khôngngừng gào rú.

Cái khuôn mặt ngăm đen giản dị của ông ta lúc nàyđã là một mảnh giận dự đỏ bừng, cặp môi thô dày của ông ta không ngừngmắng chửi những câu vô cùng thô tục. Những nút trên của chiếc áo sơ mitrắng cũng đã bị gỡ ra ba nút trên cùng, thế nhưng vẫn như cũ không thểlàm nguội đi được trái tim đang vô cùng phẫn nộ của ông ta.

Không ai lên tiếng trả lời câu chất vấn vô cùng phẫn nộ của Tổng Thống tiênsinh, bởi vì bao gồm cả Tổng Thống tiên sinh ở trong đó, không có bấtluận kẻ nào có thể đoán trước được một hồi bi kịch này có thể phát sinhra. Cho dù là nghĩ đến một tia khả thi nho nhỏ về chuyện một Hạm đội của đám người Đế Quốc có khả năng tiến vào trong cảnh nội của Liên Bangtiến hành một hồi đánh lén vô sỉ.

Thai Cục trưởng vừa mới từ bên phía Cục Hiến Chương chạy đến đây, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn duy trì sự trầm mặc.

Trong sự kiện bi thảm lần này, mạng lưới điện tử của Cục Hiến Chương LiênBang hẳn phải là gánh vác trách nhiệm lớn nhất. Nhưng mà trong tất cảcác đại nhân vật đang có mặt ở nơi này, ai nấy cũng đều biết rất rõràng, tài nguyên năng lượng của toàn bộ Liên Bang mặc dù có thể giúp cho Cục Hiến Chương duy trì sự tiến hành theo dõi tất cả các phương vị củaxã hội nhân loại ở trên tất cả các hành tinh khắp lãnh thổ Liên Bang,nhưng mà đối với toàn bộ phiến vũ trụ hạo hàn này mà nói, quang huy ĐệNhất Hiến Chương mặc dù được xưng là bao phủ toàn cõi vũ trụ, kỳ thậtmãi vẫn luôn có những lổ hổng…

Giờ phút này, cái vấn đề cấp báchnhất mà Chính phủ Liên Bang cần phải đối mặt, cũng chính là cái nguyênnhân trực tiếp nhất khiến cho đầu mãnh hổ Tây Lâm kia biến thành một vìsao băng trong bầu trời vũ trụ, đó là Hạm đội của đám người Đế Quốc vìcái gì lại có thể xuyên qua được thông đạo không gian tại khu vực Tinhvân Vãn Hạt?

Bên trong văn phòng hình oval lúc này đã là một mảnh tĩnh mịch. Cặp mày của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ cau lại, cặp môi nhếch lên, hay nắm tay nắm lại, dùng sức đánh mạnh xuống mặt bàn bằng thủytinh cứng rắn, giống hệt như là phát tiết ra toàn bộ sự phẫn nộ tronglòng mình vậy. Sau đó ông ta quay đầu lại, nhìn về phía bức tranh khổnglồ treo trên vách tường phía sau ghế ngồi của mình, lâm vào trầm mặckhông nói tiếng nào.

- Vấn đề hiện tại chính là, đám người Đế Quốc có phải là đã bắt đầu chuẩn bị tiến công Liên Bang chúng ta?

Tổng Thống tiên sinh khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, chậm rãi đưa tay cài lại mấy cái nút áo, dùng thanh âm khơi chút khàn khàn hỏi.

- Các chi bộ đội đang tiến hành tập kết. Trong thời gian bốn mươi tám tiếng đồng hồ có thể hoàn thành tập kết.

Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham mưu Liên Bang, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư,giờ phút này vẻ mặt có chút vô cùng mỏi mệt, trầm giọng hồi đáp:

- Các Hạm đội của khu căn cứ vũ trụ cũng đều đã cất cánh rồi, hướng vềphía chỗ biên giới Hành lang Gia Lý cùng với Tinh vân Vãn Hạt mà phòngthủ.

- Hạm đội II Liên Bang cần phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quay trở lại khu vực phòng thủ của chính mình?

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có quay đầu nhìn lại, hai tay khẽ xoa xoanhẹ phần thắc lưng hơi có chút đau nhức của mìn, nhẹ giọng hỏi. Ở thờikhắc này, không biết trong lòng ông ta có dâng lên chút cảm giác hối hận nào hay không, nếu không phải vì muốn tiêu diệt hoàn toàn Hạm đội củaQuân viễn chinh Đế Quốc trên ba khỏa tinh cầu rơi vào tay giặc, mà đemchi Hạm đội chiến đấu mạnh mẽ nhất của Liên Bang điều động đến khu vựcTinh vực hoang vu bên ngoài Đại khu Tây Lâm, như vậy có thể nào chiếcphi thuyền Cổ Chung Hào sẽ có khả năng tránh thoát một trường kiếp nạnnày hay không?

Thượng Tướng Hồng Dư Lương, Tổng Tư lệnh Hạm độiLiên Bang, xuất hiện trên màn hình trao đổi liên lạc từ xa trực tuyến.Trên khuôn mặt của vị nữ Tướng quân hơn năm mươi tuổi này chợt hiện lênmột tia cảm xúc bi thương cùng với tự trách nhàn nhạt, khi nghe câu hỏicủa Tổng Thống tiên sinh, chợt bị cái loại ý chí quân nhân mạnh mẽ màchuyển hóa thành một vẻ bình tĩnh cùng với kiên định:

- TổngThống tiên sinh, Hạm đội Liên Bang sau khi trải qua bảy mươi tám giờchuẩn của Liên Bang, tiến hành di chuyển cùng với chuẩn bị, sẽ có thểhoàn toàn công tác gia tăng phòng thủ tại khu vực mục tiêu. Chúng tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị đón đánh toàn thể Hạm đội của đám người ĐếQuốc.

Bà ta cúi đầu liếc mắt nhìn về phía bản báo cáo phân tíchmà đám quân nhân sĩ quan tham mưu vừa mới chuyển tới cho mình, sau đótiếp tục nói:

- Căn cứ vào tư liệu quý giá cùng với những phánđoán chi tiết mà Chung Tư Lệnh trước khi lâm chung, từ phi thuyền CổChung Hào truyền về… Bản bộ tham mưu của Hạm đội Liên Bang đã đưa ra một kết luận, chính là, đám người Đế Quốc cũng chưa có hoàn toàn nắm vữngđược biện pháp xuyên qua con đường thông đạo không gian. Cái mà bọnchúng nắm trong tay, chỉ là một loại kỹ thuật chưa hoàn chỉnh, cực kỳhữu hạn mà thôi. Bọn chúng nhiều nhất mỗi lần cũng chỉ có thể vận chuyển một chi Hạm đội trung cấp qua đây. Hơn nữa nguyên nhân có thể là bởi vì phải chờ đợi những cơn lốc không gian trong khu vực Tinh vân Vãn Hạtbình ổn, khoảng thời gian vận chuyển của bọn chúng cần phải mất đến bảyngày mới có thể tiến hành một lần di chuyển thành công.

Nghe được những báo cáo phân tích mang tính chất Quân đội, một khối tảng đá nặngnề cùng cực trong lòng của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng được buông xuốngmột chút, sau đó tiếp tục dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:

-Cái phán đoán này, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những quyết sách ứng đốikế tiếp của Chính phủ, sự tình liên quan đến sự an nguy của cả LiênBang. Cô có nắm chắc hay không?

- Chắc chắn!

Thượng Tướng Hồng Dư Lương trải qua một khoảng thời gian tự hỏi nhỏ, một lúc sau mới hồi đáp:

- Đây chỉ là một lần đánh lén âm hiểm của đám người Đế Quốc mà thôi, chứcũng không phải là một điềm báo cho một lần tiến công nhanh của bọnchúng.

- Tôi ủng hộ sự phán đoán của bên phía Hạm đội Liên Bang.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư dùng thanh âm mỏi mệt bổ sung một câu:

- Nếu như đám người Đế Quốc kia đã có thể nắm vững hoàn toàn kỹ thuật dichuyển qua thông đạo không gian, dựa theo cái tính cách hung tàn độc áccủa Hoàng đế Đế Quốc kia, hắn tuyệt đối sẽ xuất động toàn bộ các chi Hạm đội có thể điều động đi qua bên này, hơn nữa một phen đem cái cơ hộiđánh lén đầu tiên vô cùng quý giá như thế này đặt lên trên tinh cầu S1rồi.

Bên trong gian văn phòng hình oval lại là một mảnh trầm mặc. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ xoay người nhìn lại, nhìn về phía đám thành viênNội các quan trọng của Liên Bang đang ở trong phòng, nói:

- Nhiệm vụ hàng đầu hiện nay của Chính phủ, chính là phải ổn định lại thế cục của Tây Lâm!

Vị lão đầu hổ Tây Lâm kia hiện tại đã chết, đám binh lính chiến sĩ dũngmãnh thiện chiến luôn luôn trung thành với ông ta, còn có những nhân dân Tây Lâm bình thường luôn kính yêu cùng với tôn sùng Chung Gia kia, sẽcó phản ứng như thế nào đây?

- Sáng sớm ngày mai tổ chức dự họptuyên bố tin tức, tôi muốn hướng đến các dân chúng Liên Bang, nhất làcác daanc húng Tây Lâm, tuyên bố cái tin tức bi thương này.

TổngThống tiên sinh khẽ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt ngăm đen của ông tachợt hiện lên một tia kiên nhẫn cực kỳ mạnh mẽ. Hai tay ông ta đặt lêntrên mặt bàn, thân thể khẽ ngã về phía trước một chút, ngữ khí vô cùngnghiêm nghị, nói:

- Cho dù đám người Đế Quốc bên kia có ti tiệnphát động ám sát đi chăng nữa, cũng không thể làm rối loạn bước tiên của Liên Bang chúng ta. Bọn họ không thể nào ngăn cản chúng ta được, màngược lại, chỉ càng thêm khích lệ chúng ta hơn mà thôi.

- Tôi hạlệnh, tất cả quỹ dự phòng đặc biệt dành riêng cho Tổng Thống trong thờigian ba năm, đem toàn bộ lượng ngân sách dự chi đó dùng cho việc hoànthiện thiết kế khu căn cứ biên giới. Bộ Quốc Phòng phải trong thời gianmột tháng, đưa ra được bản phương án chiến lược tổng thể cuối cùng. Tốcđộ sản xuất của khu căn cứ lắp ráp hậu cần cùng với tất cả các công tycơ khí trực thuộc Chính phủ đều phải gia tăng lên thêm nữa. Ai cũngkhông thể lấy bất cứ cớ gì để mà kéo dài việc này ra thêm nữa, bằngkhông tôi sẽ lập tức đưa hắn ra Tòa án Quân sự ngay lập tức!

Ánh mắt Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lạnh lùng nhìn một vòng tất cả mọi người bên trong căn phòng hình oval này, chậm rãi nói:

- Chúng ta đã hướng về phía Đế Quốc tiến hành tuyên chiến rồi, như vậythì hãy để cho chiến hỏa thiêu đốt lên đến lãnh thổ của bọn họ sớm thêmmột chút nữa đi!

- Tôi hoàn toàn ủng hộ vô điều kiện chỉ thị này của Tổng Thống tiên sinh.

Trên màn hình liên lạc trực tuyến từ xa, Phó Tổng Thống Liên Bang, Bái Luântiên sinh đầu tiên đứng ra biểu đạt thái độ ủng hộ của mình một cáchmạnh mẽ, ngữ khí cực kỳ ngưng trọng, nói:

- Ngày mai tôi sẽ tiếnhành triệu tập hội nghi khẩn cấp Nghị Viện Liên Bang, đệ trình việcthông qua sự quản chế Quân sự cấp độ II.

Trên chiếc ghế bành màuđen, chiếc mũ quả dưa buồn cười cũng là một màu đen, đang đội trên đỉnhđầu của vị lão nhân Lợi Duyến Cung.

Cái vị lão nhân này chânchính về mặt ý nghĩa chính là đầu sỏ tài chính của toàn bộ Liên Bangnày. Bởi vì trong giới tài chính của Liên Bang, vĩnh viễn cũng chỉ cómột lãnh tụ duy nhất, hoặc nói chính xác là một vị chủ nhân duy nhất,chính là Thiết Toán Lợi Gia. Đối tượng mà bọn họ đấu tranh, vĩnh viễncũng là Chính phủ Liên Bang cùng với người có quyền lực cao nhất trongtòa nhà Dinh thự Tổng Thống, là Tổng Thống tiên sinh.

Thân là Gia chủ của một gia tộc đứng đầu về tài chính trong Thất Đại Gia Tộc LiênBang, mỗi một cái lỗ chân lông cũng đều chảy xuôi tiền tài cùng vớinhững con số tài chính lạnh như băng không chút tình cảm, Lợi Duyên Cung trong mấy năm gần đây, rất hiếm có sự tình gì có thể khiến cho ông taphải động dung. Thậm chí là một thời gian trước đây, Chính phủ Liên Bang vì muốn đả kích Lợi Gia, ở Nghị Viện mạnh mẽ thông qua cái đạo luậtcông bố tài chính, những nếp nhăn trên mặt của ông ta vẫn như cũ nằm yên như là ngủ say vậy.

Nhưng mà ngày hôm nay, những cái nếp nhăntrên mặt của ông ta lại giống như là những luồng nước thủy triều mạnh mẽ xô mạnh lên bờ đất vậy, bắt đầu không ngừng chồng chất, chồng chất tạothành những tia cảm giác phức tạp mà sầu não mãnh liệt.

Liêntưởng đến những cú điện thoại cùng với mấy vị lão bằng hữu cách đâykhông lâu, cảm xúc trên mặt của vị lão nhân Lợi Duyến Cung cũng càngngày càng nặng nề hơn, không nhịn được cất giọng cảm khái, nói:

- Trời thì nhất định phải mưa, Liên Bang muốn đánh thẳng vào bản thổ ĐếQuốc cũng là chuyện đã định, ai cũng không thể nào ngăn cản lại đượcnữa. Chỉ là, lão đầu hổ à, cậu sao lại ra đi đột nhiên đến như vậy? Mộtcái gia nghiệp lớn như vậy bỏ lại sau lưng, chỉ sợ chính là một sự phiền toái lớn a!

Hậu sơn phía sau núi Mạc Sầu.

Thai phu nhânnhất thời dừng lại bàn tay đang xắt cà rốt của mình, gỡ xuống cặp mắtbảo hộ khi làm bếp. Tâm tình của bà ta ngày hôm nay mãi vẫn có chút bấtan nhàn nhạt, thế nhưng cái ánh mắt mông lung kia cũng không biết là bởi vì nguyên nhân xắt cà rốt hay là nguyên nhân do cái tin tức kia, khiếncho cái ý tứ sầu não dâng lên mãnh liệt.

- Đã xác nhận rồi, tin tức kia là sự thật!

Thai Chi Nguyên, dáng người vẫn như cũ vô cùng gầy yếu, đứng ở dưới hànghiên bên cạnh sân bờ hồ, ngắm nhìn cảnh đêm mưa rả rích, vẻ mặt có chútcô đơn nhìn về phía vị mẫu thân cao quý của chính mình, nói:

-Chuyện tình này chắc cần nhờ mẹ điều tra thêm một chút. Con cuối cùngvẫn cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy đâu. Mặc khắc, mặc kệ làLiên Bang sẽ chọn phái ai sa tiền tuyến đảm nhận chức vụ Tổng Tư lệnhthay thế cho lão đầu hổ, con cũng cần phải chạy đến Tây Lâm một chuyến.

- Quản chế Quân sự cấp độ II? Không biết bên phía Nghị Viện có thông qua hay không…

Đỗ Thiếu Khanh sau khi ngắt đi cú điện thoại mà vị đại nhân vật kia vừamới gọi đến, sau đó ngồi trong một góc bóng râm bên cạnh cửa sổ của gian nhà trọ, thông qua một bức màn nhìn những dòng mưa bụi bên ngoài cửasổ, thật lâu sau đó cũng trầm mặc không nói tiếng nào.

Gã địchnhân cả đời đã chết trong những luồng lửa đạn của Hạm đội Đế Quốc, vịdanh tướng Liên Bang này hẳn là nên cảm thấy may mắn, vui sướng trênniềm đau của người khác, được giải thoát, thoải mái hoặc là cam lòng một cách mãnh liệt mới đúng. Nhưng mà sự thật thì tất cả các cảm xúc nàycũng đều không có xuất hiện ở trong lòng của ông ta. Hoàn toàn ngượclại, trên khuôn mặt bình thường rét lạnh tối tăm giống hệt như là mộttòa băng sơn ngàn năm kia, dần dần hiện ra một loại cảm xúc phức tạptràn ngập áp lực nào đó…

Cặp lông mày rậm rạp của Đỗ Thiếu Khanhkhẽ co rúm lại một chút, tựa hồ như là sắp sửa rơi lệ vậy, nhưng mà lạicuối cùng cũng không có nước mắt chảy xuống. Trải qua một lúc trầm mặcthật lâu, ông ta mới đưa tay mở ra cái ngăn kéo bên cạnh bàn làm việccủa mình, lấy ra một bức ảnh chụp cũ kỹ, đã được ông ta cất giữ khôngbiết bao lâu rồi.

Đây là một bức ảnh đã được chụp cách đây rấtnhiều năm về trước, những nam thanh nữ tú xuất sắc nhất đương thời tạiHọc viện Quân sự I năm đó đã chụp chung với nhau. Bên trong bức ảnh đãxuất hiện một vài mảnh ố vàng nhàn nhạt, ngồi trên ghế ở phía trướcchính là hai vị thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Vị giai nhân thanh nhã ngồibên trái, ngày hôm nay đã là phu nhân của Nam Tương Gia, còn ngồi bênphải, chính là người vợ vừa mới chết đi của Chung Sấu Hổ…

Đứng ởphía sau lưng hai vị giai nhân kia chính là ba gã quân nhân sĩ quan trẻtuổi. Chung Sấu Hổ chính là đứng ở giữa, khuôn mặt hơi có chút béo phì,vẻ mặt thanh xuân dào dạt. Điền mập mạp lúc đó thân hình gầy còm giốnghệt như một cây gậy trúc, đang hạnh phúc vô cùng đứng ở bên trái. Mà bản thân mình sắc mặt lạnh như băng, hơi có chút nhàm chán lại đang đứng ởbên phải…

Đỗ Thiếu Khanh ngây người nhìn chằm chằm vào trong ảnhchụp, trong lòng nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Ngón tay của ông ta khẽ nhẹ nhàng vuốt lên trên bức hình chụp, lướt qua khuôn mặt thanh túcủa vị thiếu nữ kia, giống như là đang nhẹ nhàng vuốt ve vị nữ tử vừamới biến mất bên trong phiến vũ trụ hạo hàn lạnh lẽo tối tăm ngàn vạnnăm kia.

Sau đó, bên trong cặp mắt rét lạnh của ông ta chợt hiện lên một tia phẫn nộ cùng cực, khó có thể ức chế nổi được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.