Nằm tại khu vực phía Tây Bắc của tinh vực, tại tinh cầu S3, những bôngtuyết trắng không ngừng tung bay trong luồng không khí giá lạnh. Hệthống tiêu trừ tuyết động bằng nhiệt độ cao khổng lồ gắn xung quanhnhững bức tường kép của một tòa kiến trúc rộng lớn, lúc này đang hoạtđộng hết công suất, phát ra tiếng phong minh trầm thấp. Những bông tuyết rơi trên lớp kính thủy tinh bên ngoài, bởi vì đụng phải nhiệt độ cao,biến thành những giọt sương chảy xuống, hóa thành những đường chảy, nhìn qua giống hệt như là những đường cong của một bức tranh trừu tượng…
Lâm Bán Sơn lúc này đang đứng quay mặt ra bên ngoài cửa sổ, hai taychắp lại sau lưng, cặp vai gầy yếu bằng phảng hiện ra vài tia hương vịbất ngờ. Bộ áo khoác màu xám bình thường rất khi nào biến mất trên thâncủa gã nam nhân này, liền giống như là bầu trời đầy tuyết ở bên ngoàicăn phòng kia vậy.
- Bài phát biểu trao giải tại buổitrao Giải thưởng Tinh Vân cho bộ phim truyền hình xuất sắc nhất ngày hôm qua kia, nghe nói là do lão Bob viết… Tôi từ trước đến giờ vẫn luônthật thưởng thức cái vị Chủ biên tiên sinh này. Bài phát biểu trao giảiđó viết thật sự rất tốt, rất giống như cậu.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoặc nói chính xác hơn là nhìn về phía những luồngnước đang chậm rãi từ trên xuống bên ngoài lớp cửa kính kia, cũng khôngcó quay đầu nhìn lại, thanh âm vân không ngừng quanh quẩn bên trong cănphòng, sau đó thông qua chiếc điện thoại bàn đang nằm trên một cái bànlàm việc bằng loại gỗ hắc mộc trong phòng, truyền đi về phía một khỏatinh cầu khác ở phương xa bên kia.
- Bài phát biểu trao giải đó viết rất giống tính cách của cậu. Trên cái thế giới này, nhữngngười điên cuồng giống như cậu vậy thật sự là không ít. Nhưng mà đa phần vẫn đều là những đám kẻ điên vô năng, cũng chỉ dám đối với những kẻ yếu hơn mình, tỷ như là những đứa bé hoặc là những nữ nhân mà xuống tay.Bởi vì cái loại thủ đoạn dùng để phát tiết sự phẫn bộ hoặc là tìm kiếmsự cân bằng về tâm lúc của mình như thế này, có thể an toàn hơn rấtnhiều, hơn nữa lại càng dễ dàng đạt được thành công hơn một chút.
- Nhưng mà thật sự hiếm có người nào giống như là cậu vậy, dám trựctiếp đối mặt giáng một cái tát thẳng vào mặt của Lâm Gia, khiến cho tấtcả mọi người cảm thấy kinh ngạc không cùn, hơn nữa nhục nhã không thểchịu nổi.
- Đem cái vinh quang gia tộc mà đám lão nhânkia coi trọng nhất hoàn toàn dẫm nát ở dưới chân như cậu, cần một sựdũng khí chân chính cùng với một sự điên cuồng mạnh mẽ. Phải biết rằngthậm chí là ngay bản thân tôi đi chăng nữa, có đôi khi cũng có một loạicảm giác kiêng kỵ kỳ quái vô cùng khó hiểu cái đám lão nhân kia. Vì cáigì mà cái đám quái thú dị dạng mà vô cùng khủng bố như Thất Đại Gia TộcLiên Bang này lại có thể ở trong Liên Bang tồn tại kéo dài cùng với phát triển một quãng thời gian lớn đến như thế, thế nhưng cũng không có bởivì năng lượng dồn nén quá mức mà tự mình nổ tung?
Trong cặp mắt lúc nào cũng bình tĩnh, trầm ổn của Lâm Bán Sơn chợt toát ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, chậm rãi nói:
- Các lão nhân kia đã rất nhiều năm rồi không có đụng chạm với nhữngnhân vật điên cuồng mạnh mẽ giống như cậu vậy. Bọn họ đã không có thóiquen cùng giao tiếp với những người giống như cậu vậy, cho nên những thủ đoạn cùng với chuyện tình tiếp theo sau này, là do tôi cùng với cậu đàm phán…
Nói đến đây, cái vị nam nhân đã từng làm rung động toàn vộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Tuy rằng tôi sớm đã phá cửa mà ra rồi, nhưng mà tôi tin tưởng rằng,bản thân mình có đủ tư cách làm đại biểu cho các lão nhân để nói chuyệnvới cậu.
Cái điện thoại trên chiếc bàn bằng loại gỗ hắc trầm hương to lớn giữa phòng trải qua một thoáng im lặng, sau đó mớivang lên thanh âm thành khẩn mà vô cùng chân thành của Hứa Nhạc.
- Tôi đã từng nghe nói qua rất nhiều chuyện xưa của anh. Từ chuyện ởtrên những con đường quốc lộ bên cạnh Đặc khu Thủ Đô tiến hành thi đấuđua xe thế giới ngầm, rồi đến Bách Mộ Đại, rất nhiều chuyện truyềnthuyết. Lần trước ở trên đoàn tàu cao tốc đã từng gặp mặt qua một lần,anh đã để lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tôi thậm chí có đôikhi nghĩ rằng bản thân mình có chút sùng bái anh. Bởi vì anh sống thậtsự rất tiêu sái. Nhưng mà tôi tựa hồ như là mãi vẫn không cách nào làmmột cách tiêu sái giống như anh được.
- Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, hiện tại cũng không phải thời gian dùng để nói chuyện phiếm đâu.
Lâm Bán Sơn mỉm cười trả lời:
- Sự kiên nhẫn của các lão nhân kia tuy rằng so với chúng ta thì tốthơn một chút, nhưng mà vẫn như cũ là có hạn mà thôi. Nhất là khi đứacháu trai bảo bối được hắn yêu chiều nhất bất cứ lúc nào cũng có thể tửvong.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ Đạt Phỉ nằm trên cổ tay phải của mình, nói:
- Tôi lúc này cũng không phải ở Bách Mộ Đại, mà là đang ở tinh cầu S3.Chỉ là tôi cũng không có khả năng xuất hiện tại hiện trường. Tôi nghĩ,để tránh cho sự phẫn nộ cùng với điên cuồng của đám lão nhân kia bộcphát, để tránh cho Liên Bang xuất hiện một hồi nội chiến rầm rầm rộ rộ,chúng ta nên mau chóng đạt thành hiệp nghị nhất trí đi.
Nghe thấy câu nói đó, trong chiếc điện thoại hiệu Hắc Mã Thủ kia chợtvang lên thanh âm sạch sẽ lưu loát mà vô cùng chắc chắn của Hứa Nhạc:
- Tôi sẽ thả người!
Nghe thấy cái đáp án đó, cặp mày rậm của Lâm Bán Sơn rốt cuộc cũng khẽnhăn lại một chút. Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía chiếc điện thoại đang nằm trên chiếc bàn gỗ hắc trầm hương kia, có chút không ngờnổi sự quyết đoán của đối phương lại đến cực nhanh đến như thế, hơn nữalại còn rõ ràng đến như thế.
Lúc này trên một chiếc ghế sô pha đặt tại một góc của căn phòng, có hai người đang ngồi trên đó.Một người chính là Trương Tiểu Hoa, gã nam nhân có quyền lực lớn nhấtNam Khoa Châu, cùng với một gã trung niên nhân mặc áo đen, khuôn mặt hơi có chút tái nhợt. Hai người bọn họ sau khi nghe xong câu trả lời củaHứa Nhạc, cũng nhịn không được khẽ nhíu nhíu mày, toát ra vẻ mặt hơichút kinh ngạc.
- Chuyện tình ám sát tại Lạc Nhật Châu kia, đến đây là chấm dứt được rồi.
Hứa Nhạc bên trong điện thoại nói:
- Tôi sẽ thả Lâm Đấu Hải, chính là bởi vì phụ thân của anh đã chính thức xin lỗi, hơn nữa tôi tin tưởng vào anh.
- Nhưng mà, sự tin tưởng này cùng với thân phận truyền kỳ kia của anhcũng không có bất cứ quan hệ nào cả. Cái án tử kia của Mạch Đức Lâm, mặc kệ là do anh có lòng hay là do vô ý, nhưng mà chung quy là cũng đã từng giúp đỡ tôi không ít. Thân phận thật sự của lão đó chính là do anh đích thân đi đến Bách Mộ Đại truy tầm ra phải không?
- Cócó một chuyện nữa, đó chính là lần trước ở trên toa xe tàu hỏa Cao Thiết ở Cảng Đô, anh đã lên tiếng giải trừ hôn ước giữa Lâm Đấu Hải cùng vớiNam Cung Mỹ tiểu thư… Chuyện đó khiến cho tôi mỗi lần nghĩ đến cũng đềucảm thấy vô cùng bội phục. Bởi vì chuyện này cùng với ích lợi của anh,thậm chí là cùng với phong cách làm việc của anh cũng không có chút quan hệ nào cả. Chỉ là nó quan hệ với hạnh phúc của một cô thiếu nữ bìnhthường… Bởi vậy… Anh là người tốt!
Nghe được bên kiađầu dây điện thoại, Hứa Nhạc dùng một loại ngữ khí vô cùng chân thật như thế, nói ra lời đánh giá bản thân mình, Lâm Bán Sơn im lặng không nóigì một lúc thật lâu.
Gã trung niên nhân áo đen trongphòng cùng với Trương Tiểu Hoa thì lại là đồng thời ngoác rộng cái miệng của mình ra, biểu tình có chút quái dị, tựa hồ như là muốn cười, nhưngmà lại ở trước mặt Lâm Bán Sơn thì lại không dám bật cười ra.
Lâm Bán Sơn ngay ở dưới địa phương được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chươngbao phủ khắp nơi như thế kia vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng phất ống tayáo, phá cửa mà ra, cùng với gia tộc đối mặt trừng mắt chơi trò chiếntranh lạnh. Chỉ bằng hai bàn tay trắng ở giữa ban ngày ban mặc cùng vớitrong bóng đêm không ngừng tung hoành xâm phạt, mạnh mẽ phát triển đánhhạ thành một mảnh giang sơn vững chắc cực kỳ có phong cách như thế.
Hắn tuy rằng có thói quen mặc trên người một bộ áo khoác màu xám nhạtvô cùng tầm thường, thế nhưng lại một tay đáng tạo ra được một mảnhgiang sơn Lâm Viên nổi tiếng như mây, thậm chí ngay cả vị lão nhân giakia của Phí Thành mỗi lần đi đến Đặc khu Thủ Đô cũng đều sẽ lựa chọn nơi đây là điểm nghỉ ngơi tạm thời. Nhưng mà vô số những chuyện xưa vô cùng thảm thiết, vô số những thi thể đã từng ngã xuống dưới chân của hắn,một mảnh vương quốc sản nghiệp vắt ngang cả Liên Bang cùng với Thủ ĐôTinh Quyển trong thế giới ngầm, đã sớm chứng minh bản thân hắn là mộtnhân vật như thế nào.
Cái vị phu nhân ở tại hậu sơn núi Mạc Sầu kia đã từng đánh giá hắn chính là một vị kiêu hùng nếu như ởtrong thời loạn thế. Trên thực tế hắn chính là một người như thế, cho dù là ở trong một thời đại thái bình thịnh thế, chỉ có ăn chơi hưởng thụbình thường, cũng tất nhiên sẽ có thể trở thành một gã kiêu hùng được.
Đối với loại người như là Lâm Bán Sơn như thế này, đám quan viên cùngvới quyền quý của Liên Bang, những hải tặc đoàn cùng với các thế lực của thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại, những người nể sợ hắn rất nhiều, ghétcay ghét đắng hắn, hận không thể được ăn thịt của hắn thì lại càng nhiều hơn. Nhưng thật sự rất ít có người có can đảm thể hiện cái loại cảm xúc đó ra bên ngoài.
Hôm nay lại là lần đầu tiên hắn ngheđược có người lại dùng hai chữ ‘người tốt’ như thế này để mà hình dungbản thân mình. Tâm tình Lâm Bán Sơn có chút không hiểu nổi, cảm thấy cóchút thú vị, nghĩ đến cái gã tiểu tử ở bên kia đầu dây điện thoại, thậtsự là một tên vô cùng kỳ lạ…
- Chính phủ Liên Bang cùng với Bộ Quốc Phòng cũng sẽ cho người làm phim phóng sự về những loạingười giống như tôi đâu. Cho nên tôi cũng không có thói quen nghe mấyloại lời tốt giống như thế này đâu. Tôi càng có thói quen trực tiếp giải quyết vấn đề hơn.
- Lâm Đấu Hải chính là em trai ruột của tôi. Trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ, nói anh em trời sinh liền thiếunhau nửa cái mạng. Thằng em không nên thân của tôi muốn giết cậu, cậumuốn giết lại hắn chính là lẽ thường đương nhiên. Cậu một khi đã khôngmuốn giết hắn, vậy thì nửa cái mạng này tôi liền xin thu về vậy. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi xem như là thiếu của cậu nửa cái mạng đi.
- Tuy rằng tôi rất muốn nói anh cũng không cần phải lo lắng những thủđoạn cuồng nộ của đám lão nhân kia sẽ đổ xuống, nhưng mà cái loại giatộc cổ hủ mốc meo này, đến tột cùng là bởi vì tôn nghiêm gia tộc mà giữa nghiêm lời hứa hẹn, hay là bởi vì tôn nghiêm gia tộc mà trở nên khôngbiết xấu hổ, tôi cũng không nói chính xác được. Dù sao tôi năm đó cũngchính là bởi vì nghĩ loại chuyện tình quá mức nhàm chán như thế này màrời đi.
Hắn tiếp tục bình tĩnh nói:
-Nhưng mà tôi có thể cam đoan, Lâm Đấu Hải từ nay về sau sẽ bị tôi mangvề tinh cầu S3, tôi sẽ tự mình sắp xếp người canh giữ hắn cẩn thận.
- Còn về phần thủ hạ của cậu là Tiểu đội 7, bên trong sự kiện tại LạcNhật Châu đã từng lao lực không ít, mạo hiểm rất nhiều. Một triệu tiềnmặt Liên Bang tệ, xem như là bồi thường cho bọn họ đi. Đương nhiên,khoản tiền này là do đám lão nhân trong nhà xuất ra, tôi chỉ là thay mặt trả mà thôi.
Còn tại khu vực trên bờ cát bên cạnh bờbiển của trang viên Biệt Hữu Giang Sơn, Hứa Nhạc tay cầm lấy điện thoại, có chút không biết phản ứng như thế nào. Hắn vốn dĩ tưởng rừng kế tiếptheo sẽ có vô số quân cảnh hoặc là Hiến Binh sẽ bao vây chung quanhphiến trang viên này, hoặc là chậm thêm chút nữa, Lâm Gia sẽ hướng vềchính mình, phô bày ra toàn bộ thực lực chân chính của Thất Đại Gia TộcLiên Bang. Nhưng mà hắn tuyệt không cách nào nghĩ đến, nội dung của cúđiện thoại này tựa hồ lại phát triển theo nội dung một vở kịch vớ vẩnnào đó như thế này.
Còn bên trong phiến rừng dày đặcbên kia, tại bên dưới một gốc cây thô có một khối bụi rậm rạp khá lớn,đột nhiên khẽ giật giật lên một chút. Hùng Lâm Tuyền đang ngụy trang vôcùng hoàn mỹ ngồi ở trong mảnh bụi rậm đó, nghe được từng câu từng chữtrong hệ thống thông tin liên lạc, thân thể bị chấn kinh khẽ rung lênmột chút. Hắn hạ thấp thanh âm, khẽ rung rẩy một trận nói:
- Một triệu tiền mặt Liên Bang Tệ… So với Tổng Giám đốc tiên sinh củaCông ty Cơ khí Quả Xác còn khẳng khái hơn rất nhiều. Lão Bạch, đống tiền lần này của hắn, chúng ta năm đó cần phải làm bao nhiêu việc riêng mớicó thể kiếm được đây chứ?
Trong một không gian âm u,bên dưới hệ thống đường ống nước đã lâu không dùng của trang viên BiệtHữu, cách tòa nhà điều khiển máy tính trung tâm của trang viên chỉkhoảng hơn năm mươi thước, ba gã đội viên của Tiểu đội 7 lúc này ai nấyvẻ mặt vô cùng chăm chú, từ trong lỗ tai nghe được những lời nói kia, Cố Tích Phong phụ trách công tác xâm chiếm hơn nữa khống chế hệ thống bảoan điện tử của trang viên, mấy ngón tay đặt trên bàn phím nhất thời cứng lại, hướng vào trong microphone mini thần tình kích động, nói:
- Ta chửi, đi theo Lão Đại làm việc tư, đúng là sảng khoái mà, vận mệnh tuyệt không giống với bình thường.
Trong một tòa kiến trúc màu xám không mấy bắt mắt bên cạnh khu rừng,được che giấu khá cẩn thận, tất cả những cận vệ bên trong trang viênBiệt Hữu sớm đã bị tước hết vũ khí, tập trung tại nơi này. Bạch Ngọc Lan phụ trách hành động lần này hiện tại đang ngồi bên cạnh cửa vào của văn phòng, hắn ngồi trên một chiếc ghế dài, tai nghe những thanh âm tronghệ thống liên lạc cá nhân gắn bên tai, nhịn không được khẽ cúi đầu mỉmcười nhàn nhạt.
Những ngón tay linh hoạt của hắn khẽnhẹ nhàng xoay chuyển cây tiểu đao thanh tú trong tay mình, bên trongống tay áo bên cánh tay phải của hắn cũng còn cất giấu một con dao gămvô cùng sắc bén. Khẩu súng trường bắn tỉa H12 lúc này đang im lặng nằmtrên đùi của hắn.
Cái vị cận vệ cường giả của Lâm Gia,Khổng Thúc, lúc này đang trầm mặc ngồi trên một cái ghế đối diện. Tiểuđội 7 giống hệt như một đám u linh, lặng lẽ không một tiếng động, dùngvũ lực cực mạnh ào lên chiếm cứ toàn bộ trang viên. Bạch Ngọc Lan thìngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại đã phóng đến, sau đó liền ngồi luôn ở nơi này. Hai người đã trầm mặc ngồi đối diện với nhau từ đó đếngiờ, thủy chung vẫn không có chính thức động thủ qua. Trên khuôn mặt hơi có chút ảm đạm của Khổng Thúc lúc này mang theo một tia cảm khái vìmình đã già…
Sau khi cắt đứt điện thoại xong, Lâm Bán Sơn hướng về phía cái vị trung niên nhân mặc áo đen sắc mặt tái nhợt kia nói:
- Lần trước anh nói Lợi Hiếu Thông đã đưa đến một gã trẻ tuổi, tên làLý Duy, nhờ anh đưa đến Bách Mộ Đại có phải không? Cuối cùng điều tra ra được chính là bằng hữu của Hứa Nhạc à?
- Đã xác địnhrồi. Nhưng mà điều kỳ quái nhất chính là, chúng ta mãi vẫn không thể nào điều tra ra được Trung Tá Hứa Nhạc vì cái gì lại quen biết với ngườinày. Càng kỳ quái hơn nữa chính là, tôi từng lấy danh nghĩa của ngài màthỉnh cầu những quan hệ của chúng ta tại Cục Hiến Chương tiến hành trợgiúp, thế nhưng lại phát hiện ra được, rất nhiều những hồ sơ của TrungTá Hứa Nhạc cũng đều được đánh dấu là tuyệt mật…
Nghethấy câu nói đó, ánh mắt của Lâm Bán Sơn nhất thời ngưng đọng lại mộtchút, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới nói:
- Nếu như vậy thì thôi, không cần phải điều tra tiếp tục nữa. Có một số chuyện tình không phải là những người như chúng ta có thể can thiệp vào được đâu.
- Hiểu rồi!
Gã trung niên nhân áo đen đơn giản hồi đáp.
- Nói cho đám người bên phía Bách Mộ Đại, coi chừng cẩn thận cái gã tên Lý Duy kia. Đừng để cho hắn rơi bất cứ cong lông chân nào cả.
Lâm Bán Sơn thoáng có chút trào phúng nói:
- Cảm giác thiếu Hứa Nhạc nửa cái mạng thật sự không tốt chút nào. Nhìn vào năng lực của cái gã thanh niên này, tựa hồ rất khó có thể xuất hiện thời điểm mà chúng ta có thể trả lại cho hắn nửa cái mạng đó. Cho dù là có thời điểm đó, nhưng mà chuyện tình mà hắn không thể giải quyết được, chúng ta cũng chưa chắc có thể… Vì vậy che chở cho bằng hữu của hắn,cũng coi như là một phần lợi tức trả trước cho hắn vậy.
- Nếunhư bên phía Lâm Gia thật sự muốn tiến hành trả thù, Hứa Nhạc cùng vớiđám đội viên của hắn khẳng định là sẽ chống đỡ không nổi. Hắn có thể nào thỉnh bên phía Phí Thành bên kia ra mặt hay không, hay là sẽ nhờ bênphía Tổng Thống tiên sinh lên tiếng? Nói thật, tôi thật sự vô cùng ngạcnhiên, cũng tò mò muốn biết, một khi gia tộc của ngài toàn lực phóng ra, sẽ tạo thành một mảnh sóng gió khủng bố như thế nào ở bên trong LiênBang này đây?
Trương Tiểu Hoa đứng ở sau lưng Lâm BánSơn, khẽ mỉm cười hỏi một câu. Cái hình xăm dữ tợn trên áo của hắn cũngkhông ngừng xuất hiện, vô cùng rõ ràng.
- Nếu như phụthân có thể tin tưởng vào nội dung những gì mà tôi đã nói trong cú điệnthoại kia, như vậy kế tiếp sẽ không có thêm bất cứ sóng gió gì cả, sẽtrở lại là một mảnh sóng êm gió lặng mà thôi.
Vẻ mặt Lâm Bán Sơn vô cùng phức tạp, nói:
- Cậu và tôi cũng đều biết rõ ràng, hai cái gã chuyên gia ám sát từBách Mộ Đại đi đến Đại khu Tây Lâm lúc trước là những nhân vật đáng sợnhư thế nào. Nhưng mà đáng sợ nhất cũng không phải kết quả cuối cùng bọn họ cũng không thể giết chết được Hứa Nhạc, mà là Hứa Nhạc ở trong tràng ám sát đó đã thể hiện ra một năng lực khống chế chính xác đến tuyệtđối.
- Những cái kế hoạch ám sát ngu xuẩn đó… Nếu nhưkhông có lão đầu tử nhà ta đứng ở phía sau đồng ý cùng với tiến hành trợ giúp, như thế nào lại có thể thực hiện trở nên kín đáo cùng với sắc bén đến như thế chứ?
- Thế lực của gia tộc trải rộng rađến từng mỗi một cái góc, mỗi một cơ cấu bên trong Liên Bang, kế hoạchmà bọn họ tổ chức qua, cho dù là cái vị lão đầu hổ kia của Chung Giacũng sẽ cảm thấy khó có thể giải quyết được. Thế nhưng cái tên gia hỏaHứa Nhạc này cũng chỉ cần mang theo mười mấy người liền có thể nhẹ nhàng dễ dàng mà giải quyết hoàn hảo, hơn nữa ứng phó lại một cách ngắn gọntinh chuẩn đến như thế.
- Tôi cuối cùng vẫn có một loại cảm giác, ngay từ khi bắt đầu, Hứa Nhạc hình như là đã biết vô cùng rõràng toàn bộ kế hoạch lần này rồi.
Cặp mày trên mặt Lâm Bán Sơn nhất thời nhăn lại một trận, nói:
- Tôi thật sự nghĩ mãi cũng không rõ, hắn là như thế nào lại làm được chuyện đó?
Ở trong cú điện thoại ngay trước khi gọi cho Hứa Nhạc, hắn đã cực kỳnghiêm khắc tiến hành cảnh cáo cho cái vị phụ thân đại nhân khiến kẻkhác ghét cay ghét đắng kia:
- Một người đáng sợ nhưvậy, không dễ giết chút nào. Dựa theo tính cách của hắn, nếu như chakhông thể giết được hắn, liền có khả năng bị hắn quay ngược lại giếtchết. Hơn nữa loại khả năng này có xác xuất thành công vô cùng lớn.
Nếu như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang tự phụ không chuyện gì không thểlàm, không nơi nào không thể điều khiển được, vậy thì hãy một phen đemtòa Dinh thự Tổng Thống kia oanh tạc thành bình địa, cùng với đem cái hồ bên cạnh tuyết sơn tại Phí Thành kia mua lấy luôn đi… Nếu như không làm được hai chuyện này, vậy thì cũng đừng có đi trêu chọc cái tên gia hỏaHứa Nhạc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]