- Ngày hôm nay Hứa Nhạc mang theo đám bộ đội của hắn, ở giữa ban ngàyban mặt mạnh mẽ quyết đoán làm ra một loại chuyện tình như thế này,chính là muốn cảnh cáo đám lão nhân có thói quen trốn tránh bên trongbóng râm mà khống chế hết thảy mọi thứ bên trong Liên Bang rằng: khôngđược chọc đến ta!
- Cái loại bày tỏ thái độ này có lẽkhông có bất cứ hương vị gì cả. Nhưng mà súng ống cùng với thực lực bảnthân mới chính là lực lượng thật sự. Hiện tại tên gia hỏa này ít nhất có thể bất cứ lúc nào cũng lôi ra hai cái Doanh đoàn. Những người bêntrong hai cái Doanh đoàn này cũng đều là những kẻ tử trung cả. Cái loạitử trung này ai nấy cũng đều hoàn toàn có thể vì hắn mà vi phạm kỷ luậtquân đội cùng với pháp luật Liên Bang. Hơn nữa, hắn cho tới bây giờ vẫncòn một con bài chưa có lật, vẫn chưa phô bày ra ngoài… Đổi lại là bảnthân tôi năm xưa, có lẽ cũng sẽ thử điên cuồng một trận giống như hắnvậy.
Lâm Bán Sơn từ trong chiếc áo khoác màu xám củamình lấy ra một điếu thuốc lá đặc chế dài hơn bình thường, bật lửa châm, hút mạnh một ngụm, lạnh nhạt cười nói:
- Năm xưa chúng ta trên chiếu tàu hỏa cao tốc Cao Thiết giữa đường xuống xe, đã từngđánh giá hắn là một gã thanh niên tuổi trẻ nhưng rất điên cuồng. Hôm nay xem ra, bản thân hắn rốt cuộc cũng đã có một chút cái loại hương vị của người bình thường, một chút nho nhỏ mà vô cùng lông bông. Chỉ là khôngbiết lòng tin tưởng của sự lông bông đó của hắn là phát ra từ cái gì màthôi?
Nếu như chỉ dùng trí tuệ để mà hình dung cái gãnam nhân Lâm Bán Sơn này, có lẽ là hơi có vẻ quá mức tầm thường, quá mức nhỏ bé.
Tất cả mọi người bên trong Liên Bang này, cũng chỉ có thể nhìn thấy được sức chiến đấu của Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 là vô cùng lợi hại, sự yêu thích cùng với tính nhiệt của Tổng Thốngtiên sinh đối với hắn, giữa vị lão nhân gia của Phí Thành cùng với hắncó một tia quan hệ bí ẩn cùng với mơ hồ nào đó… Nhưng mà không có bất cứ người nào có thể giống như là Lâm Bán Sơn vậy, chỉ từ một sự kiện ámsát tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm cùng với những chi tiết của các sự kiện khác, đã dần dần chạm đến được vấn đề quan trọng nhất.
Người này năm xưa đã vô cùng dứt khoát buông tha cái thân phận ngườithừa kế của một gia tộc thế gia trong Thất Đại Gia Tộc, kiêu ngạo cùngvới vô cùng tự tin bội xuất khỏi gia môn, cùng với các bậc cha chú bêntrong gia tộc ân đoạn nghĩa tuyệt. Dựa vào hai bàn tay trắng của chínhmình ở dưới tầng chót của xã hội Liên Bang bắt đầu dốc sức phấn đấu.Trải qua một thời gian dài lăn lộn, khí độ, ánh mắt trí tuệ mà gia tộcthế gia giáo dục đi ra, hơn nữa loại bản năng sinh tồn của dã thú mànhiều năm trong kiếp sống lăn lộn chốn sinh tử tạo ra, khiến cho hắn cóthể rất dễ dàng ngửi ra được một tia mùi vị nguy hiểm nhất.
Đó cũng chính là một phần tử khiến cho Hứa Nhạc có gan trở nên hết sức lông bông như thế.
Chính là bất luận hắn có lối suy nghĩ sắc bén kinh diễm mạnh mẽ đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp chân chính phán đoán rađược tận cùng của sự thật phía sau. Chính là bởi vì cái bộ phận kia đãsớm vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ, sự tưởng tượng của một người bìnhthường rồi, bản thân nó lại mang trên mình một loại hơi thở vô cùng thần bí, cho nên hắn cũng chỉ có thể mang theo một sự nghiêm túc vô cùng, đi cảnh báo chính mình cùng với phụ thân, cùng với có ý muốn cảnh cáo cácđại nhân vật có ý đồ muốn đối phó với Hứa Nhạc kia… Còn về phần nhữngngười có có thật sự tiếp thụ lời cảnh cáo đó hay không, cũng không nằmtrong phạm vi mà hắn có thể khống chế.
Có thể cùng vớicỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang quyền lực kia cùng nhau trao đổi,làm bạn, bản thân lại có được quyền hạn bảo vệ thuộc danh sách bảo mậtcấp độ I. Đây mới chính là tiền vốn lớn nhất của Hứa Nhạc. Cái tiền vốnnày hoàn toàn vượt xa loại lực lượng thần bí bên trong thân thể của hắn, so với sự chú ý của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Quân ThầnLý Thất Phu đứng phía sau lưng của hắn lại càng thêm cường hãn, mạnh mẽhơn rất nhiều.
Đúng là bởi vì có loại quyền lực này cho phép, cho nên hắn mới dám chính diện đối mặt khiêu chiến với quyền uycủa Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Các đại gia tộc ngàn đời này cho dù cólợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giấu ở bên trong những bóng đêm của lịch sử mà ý đồ ảnh hưởng đến tiến trình phát triển củanhân loại. Mà còn hắn thì lại nhờ cậy vào cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Cục Hiến Chương kia, ở trên một phương diện ý nghĩa nào đó mànói, thì bản thân chính là một phần tử của lịch sử nhân loại rồi.
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, thẩm thấu vào bên trong tất cả các giaitầng của Liên Bang, có được lực lượng vô hạn cùng với cất chứa vô cùngvô tận, đối với bất cứ kẻ nào mà nói, thì cũng đều là một sự tồn tại vôcùng cường đại. Nhưng mà mấy cái gia tộc này nếu như hiện tại muốn nhằmvào Hứa Nhạc khởi xướng bất cứ hành động nào đó, cho dù những cái hànhđộng này có được che giấu bí ẩn đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào có khả năng đào thoát khỏi sự theo dõi không chỗ nào khôngcó của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cả. Hứa Nhạc cùng với đámthuộc hạ vĩ đại kia của hắn, sẽ có được khoảng thời gian vô cùng đầy đủ, đi hoạch định ra những kế hoạch chính xác nhân, thậm chí là có thể sửdụng cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia nữa, phân tích ra nhữngkế hoạch, phản kích đối phương, gây cho đối phương sự đả kích lớn nhất.
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang ở trong mắt những người bình thường đều lànhững tồn tại thần bí mà vô cùng khủng bố. Thế nhưng đối với hắn mà nói, bọn họ cũng chỉ là vô số những cái quang điểm, được đánh dấu mã số công dân vô cùng rõ ràng, hoàn toàn nằm trong đồng tử cặp mắt của hắn màthôi. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể biết được rõ ràng mỗi một mệnhlệnh mà vị Gia chủ Lâm Gia kia vừa mới phát ra, có thể đem tất cả nhữngcơ sở ngầm mà những gia tộc này gài vào bên trong Chính phủ Liên Bangtoàn bộ đào bới ra hết. Hắn có thể thoải mái điều tra ra được bí mật của cái ghế dựa màu đen quen thuộc mà cái vị lão nhân của Lợi Gia từ trướcđến giờ vẫn chưa từng rời người kia là cái gì. Hắn thậm chí có thể nhìntrộm toàn bộ tất cả mọi nơi bên trong phân nửa phiến vũ trụ này, ví dụnhư là tiến vào trong trang viên của Nam Tương Gia, xem xem cái vị NamTương tiểu thư kia đang làm cái gì…
Đương nhiên, ĐệNhất Hiến Chương đối với quyền cá nhân của mỗi một công dân cũng đều cósự bảo hộ tuyệt đối. Tất nhiên nó cũng sẽ hướng về phía những cái yêucầu này của Hứa Nhạc mà mang đến những sự bất tiện nhàm chán nào đó, vídụ như là đòi hỏi quyền hạn này nọ chẳng hạn… Ít nhất cái mảnh trí tuệkhổng lồ giấu bên dưới lòng đất Cục Hiến Chương của bản địa Liên Bangkia, cũng thường xuyên làm ra rất nhiều thứ mà nó tự cho rằng là sự phản ứng về mặt lý niệm khi trình tự xúc động…
Hứa Nhạcthật sự cũng không muốn đem chính mình biến thành một sự tồn tại vô cùng khủng bố như thế. Hắn cũng không có cách nào có thói quen xem bản thânmình giống như là một vị thần linh đứng bên trên tất cả các chúng sinhthế gian, quan sát hết thảy những sự tốt đẹp cùng với xấu xa nhất củahàng tỷ công dân trong vũ trụ. Chỉ là, một khi chính bản thân mình cùngvới những người ở xung quanh mình bị lâm vào uy hiếp, hắn sẽ tuyệt đốikhông ngại vận dụng cái đại sát khí này.
Ngày thứ basau khi buổi điển lễ trao Giải thưởng Tinh Vân kết thúc, bên trong LiênBang, bộ phim phóng sự truyền hình ‘Tiểu đội 7’ cùng với những bộ phimđoạt giải khác không ngừng được tiến hành phát đi chiếu lại khắp cáckênh Đài truyền hình Liên Bang. Mà Lâm Gia, gánh chịu một lần nhục nhãtừ trước đến giờ chưa từng có, thì lại rõ ràng đang lâm vào do dự.
Hứa Nhạc cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7 sau khi âm thầm lặng lẽrời khỏi trang viên Biệt Hữu Giang Sơn, cũng không có nghênh đón bất cứhành động điều tra gì của bên phía Chính phủ Liên Bang, cũng không cóbất cứ hành động thanh trừng trả thù mênh mông cuồn cuộn gì từ các thếlực khác. Chỉ là trong chỗ mơ hồ, tựa hồ như là có một cỗ phong lôi nàođó đang lặng lẽ súc tích mạnh mẽ trên bầu khí quyển của khỏa tinh cầunày mà thôi, chẳng biết đến khi nào sẽ lấy thế lôi đình vạn quân đổ ậpxuống, ầm ầm nổ vang, hay là cuối cùng sẽ lặng lẽ không một tiếng độngtiêu tán đi.
Bầu không khí cuồng hoan náo nhiệt của đám dân chúng bình thường cùng với bầu không khí vô cùng khẩn trương trongthượng tầng xã hội mà cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấyqua, đã hình thành hai thế cục đối chiếu hoàn toàn rõ ràng với nhau.
Sáng sớm ngày hôm đó, khoảng sáu giờ đồng hồ, vị lão nhân gia mặc bộquần áo kiểu cổ xưa bên bờ hồ Phí Thành, dựa theo thói quen hơn mười năm nay của mình, tay cầm lấy một cây cần câu làm bằng loại lục trúc chắcchắn, ngồi lên trên mảnh cự thạch quen thuộc ven bên bờ hồ, bắt đầu trầm mặc câu cá, hoặc là đang ngẫm nghĩ gì đó, hoặc là nói đang tĩnh dưỡngnhững sự mỏi mệt đã tích lũy sau những tràng phong vân trên chiến trường hơn mười năm trước đây.
Con trai của ông ta, Tướngquân Lý Tại Đạo, Viện trưởng Học viện Quân sự I của Quân đội Liên Bang,mang theo vẻ mặt vội vàng từ bên phía Đặc khu Thủ Đô chạy bề. Khí độbình tĩnh, nho nhã, trầm mặc của hắn thường ngày, lúc này đã sớm bị sựsầu lo thay thế.
Sau khi hai cha con quyền lực cực cao tronggiới Quân đội Liên Bang này tiến hành một hồi nói chuyện ngắn gọn màkhông có bất luận kẻ nào có thể biết được nội dung, Lý Tại Đạo quay trởlại tòa nhà chính, gọi đi một cú điện thoại quan trọng.
Vào tám giờ sáng ngày hôm đó, trong tòa Dinh thự Tổng Thống màu trắng,tọa lạc cách quảng trường Hiến Chương một cánh rừng rậm, bắt đầu nhữngcông tác bận rộn mỗi một ngày làm việc của mình. Vô số các công văn điện tử đến từ khắp các khu hành chính khắp nơi trong Liên Bang, các nhânviên cao cấp cũng đều đã tụ tập lại, chờ đợi lời mời dự họp Hội nghịLiên tịch, cùng với chờ đợi Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiến hành xét duyệtcùng với ký tên các văn kiện quan trọng.
Đám quan viênsự vụ sắc mặt ai nấy cũng đều vô cùng nghiêm nghị, tiến hành bàn bạc.Nội dung đàm phán cũng đều là về cái dự luật quan trọng nào đó mà mườihai ngày sau bên phía Nghị Viện sẽ tiến hành bàn bạc. Bọn họ sẽ tiếnhành suy tính xác xuất thông qua lần cuối cùng, xác nhận đám Nghị viêntừng trải của Nghị Viện, các nhân viên bên Dinh thự Tổng Thống, thậm chí là Tổng Thống tiên sinh nữa, đều đã tự mình gọi điện thoại, hoặc là đãgiáp mặt nói chuyện trực tiếp với nhau, đã đạt được một sự chuyển biếnnào đó về mặt thái độ của đối phương.
Vào lúc này, cáivị Chủ nhiệm Bố Lâm, vốn dĩ là phải ở trong phòng họp, thì lại ra ngoàidự kiến của mọi người, đã một mình rời khỏi tòa nhà biệt thự. Hắn lúcnày đang ở bên dưới tàng cây của một gốc cây hoài kim bên ngoài sân,nghe những con chim đang ca hát líu lo trên đỉnh đầy, biểu tình vô cùngtrầm trọng, bấm số điện thoại gọi về phía hậu sơn của núi Mạc Sầu, hướng về phía vị phu nhân kia mà truyền đạt ý kiến của bên phía Phí Thànhcùng với của Tổng Thống tiên sinh.
Thai phu nhân đốivới chuyện tình lần này cũng không có phát biểu ý kiến gì đặc biệt, chỉlà sau khi tiến hành một bữa cơm trưa tự chuẩn bị, Trầm đại thư ký saukhi đạt được sự đồng ý của bà ta, hướng về phía trang viên bản bộ củaThiết Toán Lợi Gia, gọi một cú điện thoại.
Cũng khôngbiết là cái vị lão nhân chưởng quản tài chính Liên Bang, thích đội trênđầu cái mũ quả dưa tròn, thói quen ngồi trên một cái ghế nằm quen thuộckia, dùng cái đầu già nua mà giảo hoạt, hoặc nói là sự trí tuệ trànngập, ở trong lòng tiến hành một hồi suy tính như thế nào. Mọi người chỉ biết là, vị lão nhân Lợi Duyến Cung kia, trước khi tiến hành bữa ăntối, liền gọi một cú điện thoại đến trang viên của Lâm Gia.
Sau khi gọi xong cú điện thoại mã hóa này xong, vị lão nhân Lợi DuyếnCung chậm rãi mà nhếc lên cặp môi già nua của mình, hướng về phía Lợi Tu Trúc, vốn luôn im lặng đứng bên cạnh ông ta, mang theo chút cảm khái,nói:
- Trước kia ta cũng đã từng nói qua với con rồi…Bên trong Liên Bang cũng đã từng giáp mặc, cười nhạo cái mũ quả dưa tròn trên đầu này của ta. Không thể nào tưởng tượng ra được, hiện tại bêntrong Liên Bang này, lại vừa có thêm một tên tiểu tử tên gọi Hứa Nhạcnày nữa. Nhìn theo thái độ của phu nhân cùng với bên phía Phí Thành bênkia, cùng với những chuyện tình biến hóa trong mấy năm gần đây, ta quảthật có chút tò mò, không biết giữa Hứa Nhạc cùng với cái tên gia hỏalúc trước kia, đến tột cùng là có mối quan hệ như thế nào đây?
Lợi Tu Trúc sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thế nhưng ở sâu bên trong nộitâm thì lại là một mảnh khiếp sợ không nói nên lời. Hắn cũng không rõphụ thân mình vì nguyên nhân gì lại khuyên bên phía Lâm Gia phải buôngtay như vậy. Nhưng mà chuyện tình này khẳng định cũng không phải là bởivì bên phía Phí Thành, Dinh thự Tổng Thống cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, ba phương kia. Mà hẳn là một vài cái nguyên hân gì đó mà hắnkhông biết rõ ràng. Chỉ là lúc này nghe được đáp án mà phụ thân vừa đưara, khiến cho sự khiếp sợ trong lòng của hắn cũng không có hạ thấpxuống, ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn rất nhiều.
Bên trong Liên Bang cư nhiên có người dám có can đảm ở trước mặt mà cườinhạo cái mũ quả dưa thần thánh không thể nào xâm phạm của phụ thân haysao? Hắn đã từng nghe qua phụ thân kể lại đoạn chuyện xưa này rồi, nhưng mà hắn lại vẫn chưa bao giờ chịu tin tưởng rằng chuyện đó là sự thật.Hơn nữa… Người đó cùng với tên gia hỏa kia có quan hệ à?
- Lâm Bán Sơn đã từng một lần bội xuất gia môn, gã bà con xa Lâm ViễnHồ kia cũng đã chết rồi… Lâm Gia ngoại trừ vị lão gia hỏa kia ra, thậtsự cũng không còn nhân vật nào xuất sắc nữa. Không ngờ ngay cả chuyệntình này cũng không có nhìn rõ ràng. Bản thân ta thì còn muốn khen ngợicon một chút, trong sự kiện lần này, biểu hiện của con tốt lắm. Hãy vĩnh viễn nhớ kỹ một điều: Chúng ta là thương nhân, cũng không phải là sátthủ. Điều này, cái thằng em thứ bảy của con ngay từ đầu đã hiểu rất rõràng rồi. Con cứ việc theo nó mà học tập một chút.
- Con hiểu rồi!
Lợi Tu Trúc ngữ khí không một chút oán giận trả lời.
- Trên cái thế giới này có lẽ còn có một chút chuyện xưa nào đó, cũngcó một chút bí mật. Nhưng mà chúng ta cũng không nhất thiết phải mạohiểm mà đi tìm hiểu xác minh làm gì. Biết những thứ này, như vậy là đủlắm rồi. Biết nhiều một chút, có đôi khi chính là một loại tiền vốn.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Nhưng mà nếu như con để cho người khác biết được rằng con biết nhiều, thì nhất định là sẽ có tai họa sát thân ập xuống đầu con.
Chỉ là đơn giản mấy cú điện thoại, kỳ thật cũng không đơn giản chútnào. Bắt đầu từ buổi sáng thả câu bên bờ hồ, cho đến bữa cơm trưa bêncạnh bức tranh giang sơn, cho đến bữa cơm tối, đám đại nhân vật nắm giữtrong tay vô số quyền lực của Liên Bang, đã vì một sự kiện nào đó độtnhiên phát sinh, đã mất cả một ngày trời thời gian, dùng để tính toán,căn nhắc cùng với ra quyết định.
Có lẽ là bởi vì sự bày tỏ thái độ hoặc là khuyên bảo của các phương diện các nơi, khiến choLâm Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đã cảm nhận thấy một cỗáp lực rất nhiều năm qua không có xuất hiện qua. Có lẽ là do Lâm BánSơn, cái gã đệ tử xuất sắc đã từng phá cửa mà ra, đứng ở bên ngoài giamôn, thế nhưng lực lượng của lời nói lại càng ngày càng cường đại hơnnhiều, đã đích thân nghiêm khắc cảnh cáo, khiến cho các trưởng bối bêntrong Lâm Gia, sau khi trải qua một lúc suy tính thiệt hơn cẩn thận,cuối cùng cũng đã làm ra một quyết định gì đó. Tóm lại, một hồi xung đột khiến cho chấn động toàn bộ xã hội thượng tầng Liên Bang này, đã khôngmột tiếng động vô thanh vô tức tiêu tán đi không còn thấy đâu nữa.
Có một chuyện tình mà không ai biết được, vào đêm hôm đó, cùng ngày với việc Lâm Gia làm ra quyết định dừng tay, có một cú điện thoại tuyệt mật đến từ phía Cục Hiến Chương, đã trực tiếp xâm nhập vào bên trong hệthống liên lạc cá nhân trong thư phòng của Lâm Gia.
VịCục trưởng Cục Hiến Chương, từ trước đến nay cũng rất ít khi cùng vớicác nhân vật chính trị Liên Bang hoặc là các vị lĩnh tụ các thế gia ngàn đời trong Liên Bang, ở bên trong cú điện thoại kia cũng không có nóiquá nhiều nội dung gì cả. Ông ta chỉ là ôn hòa mà nhắc nhở đối phương,có rất nhiều sự tình gì đó một khi đã bắt đầu, thì liền cũng phải đượcduy trì tiếp tục. Mà Cục Hiến Chương từ trước đến giờ chưa bao giờ canthiệp vào các sự vụ cụ thể bên trong xã hội Liên Bang, có lẽ sẽ bởi vìmột vài vấn đề trình tự bất đắc dĩ nào đó, sẽ phải ra mặt làm ra một íthành động…
Trong một ngày cảnh xuân nắng chiếu rực rỡ,Hứa Nhạc, nhân vật chính trong sự kiện ám sát kia, sau khi đã bộc phátra một hồi oán khí tích tụ đã lâu, lúc này đã bình tĩnh nhìn về phíadòng suối một màu trắng bàng bạc bên ngoài cửa sổ xa xa, lộ ra một tiamỉm cười vô cùng khoái trá.
Hắn biết rất rõ ràng, ởphía sau lưng một mảnh cảnh trí bình bình thản thản vô cùng xinh đẹp thế này, khẳng định là cất dấu vô số những tràng đấu trí đấu lực của cácthế lực chính trị. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý chút nào đến chuyện này. Lâm Đấu Hải đã bị giam lỏng tại tinh cầu S3. Chung Nhị Lang ở Đạikhu Tây Lâm bên kia, phỏng chừng cũng rất khó có thể rời ra khỏi Tinhcầu vệ tinh II . Còn Nam Minh Tú, đứa con không nên thân của vị Lãnh tụNam Thủy của Phiến quân kia, đại khái cũng chỉ có thể độ nhật qua ngàymột cách gian khổ tại Thanh Long Sơn mà thôi. Còn bản thân hắn hiện tại, có thể nhìn thấy một tràng cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ như thế này, nhưvậy cũng đã đủ lắm rồi.
Trong chiếc điện thoại đã đượcđẩy ra khỏi lỗ tai của hắn một khoảng xa xa, không ngừng vang lên thanhâm lên án mạnh mẽ vô cùng tức giận. Hứa Nhạc cũng vô cùng thành khẩn mànghiêm túc trả lời. Sau đó nghe được thanh âm của vị đại lão Bộ QuốcPhòng bên kia đầu dây điện thoại vô cùng nghiêm khắc hỏi:
- Nếu như còn có lần sau nữa, cậu sẽ làm như thế nào đây?
Hứa Nhạc sau một thoáng trầm mặc, cũng là vô cùng nghiêm túc trả lời:
- Tôi sẽ trực tiếp ra tay giết hắn luôn.
Trâu Bộ trưởng cũng trầm mặc một lúc sau, chậm rãi nói:
- Tôi coi như là chưa nghe qua những lời này.
Hứa Nhạc bật cười một tiếng, nhìn về phía đối diện bàn ăn, Trâu Úc lúcnày đang hưởng thụ mỹ thực của Lâm Viên bên đó. Hắn liếc nhìn, nói:
- Tôi hiện tại mới dần dần phát hiện ra một điều, tính cách của cô cùng với Bộ trưởng, thật sự là rất giống nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]