Ngày hôm sau chuyến xe lửa đến được Nam Khoa Châu. Khi mà ba người HứaNhạc đi ra khỏi khu vực nhà ga, chiếc ô tô màu đen không có biển số kiađã im lặng chờ đợi bọn họ một khoảng thời gian khá dài rồi.
Nếu như là bản thân Hứa Nhạc năm xưa, như vậy sẽ đối với loại hình ảnhkỳ quái vô cùng này liền cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà trải quacuộc sống nhiều năm tại Thủ Đô Tinh Quyển này, những người tiếp xúc xung quanh cũng đều là những đại nhân vật giống như là Thai Chi Nguyên, LợiHiếu Thông như thế này, tự nhiên rất rõ ràng những chuyện tình đối vớinhững công dân bình thường xem ra là chuyện không thể nào thuyết phụcnổi, nhưng mà đối với những người ở xã hội thượng tầng Liên Bang, có lẽcũng chính là một vấn đề một cái liếc mắt là thể hiện được ý muốn màthôi.
Tại Nam Khoa Châu có được một mảnh địa phương địa hình tương đối ẩm thấp lớn nhất trên cả tinh cầu S1. Ở phía cuối mộtphiến thảo nguyên xanh mướt chính là một cái biển nhỏ u tĩnh trứ danh cả Liên Bang với phong cảnh tuyệt đẹp, Tĩnh Hải. Cái địa phương mà hôm nay bọn họ muốn đi đến kia, chính là ở bên cạnh bờ Tĩnh Hải này. Phía cuốimột mảnh rừng với những gốc cây cổ thụ mấy chục tuổi chậm rãi xuất hiệnbóng dáng của một mảnh trang viên vô cùng thanh nhã.
Chiếc ô tô màu đen không có biển hiệu tiến nhập vào trong đại môn củatòa trang viên cũng không có bất cứ chiêu bài gì cả. Bọn họ trên đườngđến đây đã tiến hành qua quá trình xác nhận quyền hạn thân phận vô cùngrườm rà, cho nên khi tiến vào nơi này cũng không có bị tiến hành kiểmtra gì nữa.
Phiến trang viên này chiếm một diện tíchmặt đất rộng lớn vô cùng tại khu vực này. Phía sườn Tây của nó chính làTĩnh Hải, phía sườn Bắc của nó thì đối diện với một mảnh triền núi kháthoải kéo dài vô cùng thong thả. Dưới sườn núi có rừng, cạnh bờ biển cócát. Trên một mảnh không gian rừng xanh bờ cát trắng lại tràn ngập những khí tức ẩm thấp mà những luồng gió biển rì rào không ngừng thổi quétvào. Trên bầu trời thì lại có vô số những cánh chim bay màu trắng tinhchao liệng giữa không trung.
Vừa qua được phiến đạimôn, chính là một con đường lộ dài tựa hồ như không có điểm cuối, trảidài dọc theo bờ biển cát trắng, vòng qua một phiến khe núi nhỏ giữa sườn núi phía Bắc. Nhất thời tầm mắt của mọi người trở nên vô cùng sáng sủa. Một mảnh hải dương một màu xanh lam vô cùng rộng rãi thoáng đãng và hết sức bình lặng, cùng với chố dốc triền núi cô độc ngạo nghễ đứng giữathiên địa làm bạn với phiến hải dương tĩnh lặng kia nhất thời hiện lêntrước mắt của những người khách lạ, khiến cho tinh thần của kẻ khác cũng đều không nhịn được mà rung lên một trận, tâm tình thoáng đãng hơn rấtnhiều.
Thai Chi Nguyên lúc này đang dương dương tự đắcngồi dựa lưng thoải mái tại hàng ghế phía sau của chiếc ô tô. Cái tư thế ngồi như thế này cùng với sự giáo dục vô cùng khắc khe của gia tộc màhắn tiếp nhận từ thuở nhỏ hoàn toàn không phù hợp với nhau, thậm chíngay cả thanh âm của hắn cũng có chút thả lỏng hơn rất nhiều:
- Biệt Hữu… Những cái tên do Lâm Bán Sơn đích thân đặt ra, từ trước đến nay vẫn đều luôn có chút cách điệu… Đem hai cái chữ ‘Giang Sơn’ phíasau che giấu đi, lại có thể để cho người ta từ những cảnh vật trước mắtnày mà tự động bổ sung vào cho đủ câu…
Biệt Hữu GiangSơn, đúng chính là cái tên riêng của mảnh trang viên thanh nhã này. LâmBán Sơn, cái vị con cháu xuất thân từ một gia tộc sang quý đến cùng cựctrong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, năm đó đã cười to phá cửa mà đi, ở trong lãnh thổ Liên Bang cùng với Bách Mộ Đại không biết đã tạo ra baonhiêu đại sự kinh thiên thần sầu, thế nhưng trong những thời điểm nhànhạ, hoặc là những lúc hứng thú, hắn lại thủy chung đặt tâm trí lên trênviệc trang hoàng các tòa trang viên này nọ. Lâm Viên cũng như vậy, phiến trang viên này cũng là như thế.
Cho dù chỉ là loại sởthích nghiệp dư nho nhỏ trong những lúc nhàn rỗi mà thôi, nhưng mà lạicó thể khiến cho tòa trang viên Mộc Cốc, do các trưởng bối bên trong gia tộc trong nhà của hắn, Lâm Gia, cố gắng bắt chước phong cách, làm thếnào cũng không thể nào so sánh được nổi cả.
- Thất ĐạiGia Tộc Liên Bang hiếm khi mới xuất hiện ra một đại nhân tài kiệt xuấtnhư hắn vậy, nhưng kết quả lại đem toàn bộ tâm tư của hắn vào loạichuyện tình nhỏ nhặt như thế này.
Thai Chi Nguyên thản nhiên nói ra lời bình với vị chủ nhân của trang viên này, lắc lắc đầu thở dài.
Cái loại chuyện tình nhỏ nhặt từ trong miệng của hắn nói ra kia, cũngkhông phải là chỉ mấy cái phiến trang viên thanh nhã như nơi này hoặc là Lâm Viên, mà chính là toàn bộ những loại sản nghiệp vô cùng rộng lớnmênh mông cuồn cuộn ở khắp nơi bên trong Liên Bang này của Lâm Bán Sơn.Trong suy nghĩ của hắn, so sánh với vận mệnh khổng lồ của Liên Bang hoặc là của cả vũ trụ này mà nói, chuyện tình này vĩnh viễn cũng chỉ có thểlà một loại ham mê nhỏ bé tầm thường mà thôi, cũng không phải là đại sân khấu chân chính đối với một nhân vật kiệt xuất như Lâm Bán Sơn, cho nên hắn thật sự cũng không thể nào đồng ý, hoặc có thể nói là có chút đángtiếc đối với việc đầu tư tâm trí, tiêu hoa tinh lực dư thừa vào trongloại chuyện tình sai lầm này.
Địa điểm của tòa trangviên Biệt Hữu này vô cùng xa xôi, hơn nữa lại còn là sản nghiệp đặc thùcủa Lâm Bán Sơn, cho nên trong toàn bộ Liên Bang này cũng không có baonhiêu người có đủ tư cách tiến vào trong này mà tiêu phí tiền bạc. Chính vì vậy từ trước đến giờ nơi này cũng đều là một mãnh thanh u yên tĩnh,nhưng mà hôm nay không biết vì cái gì, trong một đám tòa kiến trúc thanh nhã dọc theo con đường rừng cực dài phía bên trái của mảnh hải dươngnày, mơ hồ truyền đến thanh âm tiếng cười cùng với âm nhạc.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại, hướng về phía bên kia liếc mắt nhìn mộtcái, cũng không có trả lời lại câu cảm khái của Thai Chi Nguyên, tiếptục vững vàng lái xe dọc theo con đường dài phía trước. Chiếc xe chạythẳng trên con đường bằng phẳng, tiến vào trong mảnh rừng rậm trên triền núi tràn ngập một phiến bãi cỏ xanh mướt cách xa phiến hải dương kia,rốt cuộc cũng không nghe thấy những tiếng tạp âm kia nữa. Lúc này cũngchỉ còn thanh âm của những cánh ve rả rích nhàn nhạt cùng với tiếng chim rừng kêu chiều trong phiến rừng rậm, cùng với tiếng ma sát trầm thấpmềm mại của lốp xe miết dọc trên con đường nhựa bằng phẳng.
Ở trên đỉnh của triền núi kia chính là một phiến bãi cỏ đã được conngười tu bổ lại, thế nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ tự nhiên như cũ. Đithêm về phía trước một khoảng nữa, đó chính là một cái vịnh đá ngầmthiên nhiên xinh đẹp nhất bên bờ Tĩnh Hải. Tại một khu nhà ăn được làmhoàn toàn bằng pha lê trong suốt vô cùng rộng rãi, ba người bọn họ imlặng trầm mặc thưởng thức các món ăn hải sản mỹ vị, ngẫu nhiên tán gẫuvới nhau mấy câu gì đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ,để cho phong cảnh của cái vịnh tuyệt đẹp phản chiếu vào trong tầm mắtcủa mình.
- Những lời giải thích của lão nhân gia mãicho đến bây giờ vẫn chưa được tuyên bố ra ngoài, nhưng mà cũng khôngphải là ông ấy không chấp nhận được đối với kế hoạch tiến công vào lãnhthổ Đế Quốc của Tổng thống tiên sinh… Tôi nghĩ rằng ông ấy hẳn cho rằngbây giờ cũng không phải là thời khắc mà ông ta nên ra mặt can thiệp.
Giản Thủy Nhi nhìn về phía cái chậu hoa kim cúc xinh đẹp đang khôngngừng xoay chuyển trên cái chậu tranh trí trong suốt bằng thủy tinh đặtgần tại bàn ăn của bọn họ, mỉm cười chậm rãi nói:
-Trên thực tế, Văn phòng Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng an bày côngtác biểu diễn trong hiện trường trực tiếp buổi tối ngày hôm qua, đối với chuyện tình này cũng đã có sự trợ giúp rất lớn rồi. Anh đã ra mặt, tôicũng lên sân khấu ca hát, Tổng thống tiên sinh hẳn là cũng nên vừa lòngrồi mới đúng.
Mùi hương nhàn nhạt thơm ngát của loạicây gỗ bạch phong trang trí khắp nơi trong gian nhà ăn, tràn ngập khắpbên trong gian tiểu lâu có những cánh cửa sổ thủy tinh kéo dài sát mặtđất này. Lúc này trong gian nhà ăn cũng chỉ còn lại có ba người bọn họmà thôi, tất cả những bồi bàn cũng đã sớm lui hết ra ngoài rồi. Cho nênbọn họ nói chuyện cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều lắm. Chỉ là lúc này đang ở trước mặt vị Thái Tử gia của Thai Gia, Giản Thủy Nhi tuy rằngcũng không cố ý phủ nhận mối quan hệ của mình cùng với những người nhàtại Phí Thành, nhưng mà lại cũng không có sử dụng mấy chữ ‘lão đầu tử’để xưng hô vị Quân Thần đại nhân vô cùng vĩ đại của Liên Bang.
Tất cả mọi người trong giai cấp thượng tầng cao nhất của Liên Bang, vídụ như những người trong tầng lớp trung tâm của Thất Đại Gia Tộc LiênBang, ví dụ như là những đám đại lão bên trong Nghị Viện hoặc là Quânđội Liên Bang, cũng đều phi thường rõ ràng mỗi quan hệ vô cùng thânthiết của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang cùng với Phí Thành Lý Gia bên kia. Chỉ là tuyệt đại đa số tất cả đám người bọn họ, mãi vẫn khôngthể biết rõ ràng cái loại quan hệ này đến tột cùng là cái gì.
Thai Chi Nguyên so với những người khác cũng không giống nhau. Mỗi quan hệ giữa phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với Phí Thành Lý Gia cũng đãbắt đầu từ hơn hai mươi năm trước đây, quan hệ phức tạp mà vô cùng rốirắm. Vị phu nhân kia cũng sớm đã biết đến sự tồn tại của Giản Thủy Nhi,hắn tự nhiên cũng biết rất rõ ràng. Chỉ là lúc này nhìn thấy vị đại minh tinh xinh đẹp nổi tiếng của cả Liên Bang này không chịu nói rõ ràng ra, hắn tự nhiên cũng không muốn nói toạc ra làm gì.
-Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đem cậu cùng với toàn bộ đám thuộc hạ của cậu mộthơi lôi ra trước màn sân khấu… Cái loại thủ pháp này của hắn, tin tưởngrằng cho dù là một kẻ khứu giác trì độn đối với chính trị như cậu, cũngsẽ minh bạch được ý tứ trong đó…
Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng lau lau một chút khóe môi mình, hớp lấy một ngụm nước trắng, sau đó mới bình tĩnh nói:
- Nếu như từ nay về sau bên trong Liên Bang thật sự có xuất hiện mộtdòng thủy triều phản chiến nào đó, thì bất luận đó là làn sóng thủytriều do giai tầng nào nhấc lên đi chăng nữa, thì ý kiến của bản thâncậu cũng đều sẽ trở nên phi thường quan trọng.
Thờiđiểm mà Hứa Nhạc gọi món ăn, hắn đã nghe theo sự gợi ý của nhân viênphục vụ của gian nhà ăn, vô cùng sảng khoái gọi một món ăn đặc sản củanơi này, loại cơm trắng chưng hấp cùng với loại trứng cá muối đặc thùchỉ có ở Tĩnh Hải, cộng thêm một tách cà phê thêm sữa khá đậm đặc, lúcnày hắn đang chăm chú ăn cơm. Đột nhiên nghe được hai người bạn ngồicùng bàn đột nhiên trong khoảnh khắc đem đề tài dẫn dắt sang lĩnh vựcchính trị phức tạp như thế này, không khỏi nhất thời nghẹn lại một chút, khụ khụ lên một tiếng, đưa tay sờ sờ gáy, xấu hổ nói:
- Ý kiến của tôi quan trọng đối với bọn họ hay sao?
- Bởi vì hiện tại cậu cùng với các đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều đãlà những nhân vật cấp bậc thần tượng trong cảm nhận của tất cả dân chúng Liên Bang…
Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nói:
- Tuy rằng các người là bị xem thành thần tượng, chứ không phải là chủđộng muốn được, nhưng mà đó cũng đã là sự thật rồi. Điều quan trọng nhất chính là, ở trong mắt của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang, ýkiến của cậu ở một trình độ nào đó liền chính là đại biểu cho ý kiến của lão nhân gia tại Phí Thành… Phải biết rằng mãi cho đến ngày hôm nay,ngay cả tôi cũng không biết mối quan hệ chính xác giữa cậu cùng với lãonhân gia, huống chi là những người khác…
- Cái đề tài này đến đây dừng lại được rồi!
Hứa Nhạc cầm tách cà phê trên bàn lên, hớp lấy một ngụm, nói:
- Trước kia đã từng nói qua với cậu rồi, cái này là một đại bí mật, tôi cũng không thể nói cho cậu biết được.
Giản Thủy Nhi nghe thấy lời này của hắn, nhàn nhạt cười một tiếng, vôcùng thanh lệ. Nguyên một mảnh hải xương thanh lệ bên ngoài cánh cửa sổtrong suốt sát mặt đất kia, chỉ trong khoảng khắc tựa hồ cũng đã bị nụcười duyên của nàng hấp dẫn hết cả quang mang…
Bên trong ánh mắt của Thai Chi Nguyên rõ ràng toát ra một tia tán thưởng nhàn nhạt, chợt nhìn Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Cậu vì cái gì lại đi giúp đỡ Tổng thống tiên sinh vậy?
- Bởi vì ông ta chính là đồng bọn hợp tác chính trị của gia tộc cậu. Nói như vậy có được không?
Hứa Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Không phải tất cả mọi chuyện tình cũng đều có một lý do ích lợi nàođó đâu. Chuyện tình này cũng không có bất cứ quan hệ nào với ai cả. Tôichỉ là dựa theo cái nhìn của chính tôi mà làm việc thôi. Theo như ý củatôi, nếu như Liên Bang muốn đạt được một nền hòa bình chân chính, thìcần phải tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc, đánh tới mức khiến chođối phương đau đớn đến mức không dám tái phát chiến sự một lần nữa.
Hắn nhìn hai người đang ngồi bên cạnh bàn ăn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cái loại nhận thức như thế này chính là học được từ chỗ của Chung Tư lệnh đó.
Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng không hề tiếp tụcnói tiếp về cái chủ đề không chút thú vị này. Hắn dùng một cây nĩa làmbằng bạc nguyên chất xiên lấy một viên thịt bầm hạnh nhân cực phẩm trênđĩa giữa bàn ăn, cặp lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Tôi cứ mãi cảm thấy cái loại bánh dầu thông chiên lúc trước cậu mua cho tôi ăn còn ngon hơn mấy món này nhiều…
Giản Thủy Nhi ngồi một bên nghe thấy vậy, nhẹ giọng nói thêm vào một câu:
- Tôi cùng với Chị Đồng cũng từng mấy lần chuồn ra ngoài chợ đêm ăn thử món này mấy lần rồi. Cái loại bánh dầu thông chiên kia ăn quả thật làrất ngon, chỉ là mùi vị hơi nồng một chút…
Lúc haingười còn ở tại Đại học Lê Hoa, trong căn phòng đối chiến Robot tại biệt khu H1 tại Đại học Lê Hoa, trong rất nhiều đêm, Hứa Nhạc cũng đều dùngloại bánh dầu thông chiên này cùng với cháo trắng đổi lấy những phần càphê nhiều sữa cùng với loại bánh quy trứng cá muối ăn khuya của Thai Chi Nguyên. Những cái chuyện cũ thú vị như thế này, cố nhiên chính là những kỷ niệm đẹp đẽ của tình bạn giữa hai người, thế nhưng cũng đầy đủ thểhiện rõ ràng sự chênh lệch về mặt giai tầng xuất thân của hai người.
Lúc này hắn nghe được Thai Chi Nguyên cùng với Giản Thủy Nhi thập phầnnghiêm túc ca ngợi mấy cái món ăn vô cùng dân dã kia, hắn nhịn khôngđược thoáng cau mày một chút, liếc mắt nhìn về phía cái phần cơm độntrứng cá đen sì sì trước mặt mình, cũng không có lên tiếng mở miệngtranh cãi lại sự cộng đồng cảm nhận của hai vị kiều tử kiều nữ trướcmắt, nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình với cuộc sống gọi là hạnh phúc khi được như người bình thường của hai người bọn họ. Hắn chỉ là hơi cóchút cảm khái bởi vì trong bản chất, chính mình cũng chỉ là một gã tiểutử xuất thân tầng lớp bình thường mà thôi.
- Cuộc sống hiện tại của Úc Tử dạo này thế nào? Các người rốt cuộc đến lúc nào sẽ kết hôn đây?
Thai Chi Nguyên đột nhiên khẽ nhướng cặp mày nhọn của mình, hứng thú cổ quái mở miệng hỏi một câu.
Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Giản Thủy Nhi nhất thời sáng rực lên, lặng lặng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Cô nàng biết rõ ràng vị Thái Tử gia này chính là đang muốn trêu ghẹo mối quan hệ mập mờ không rõràng giữa mình cùng với Hứa Nhạc. Thế nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì, cô nàng rất muốn nghe được đáp án từ chính miệng của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, giương mắt nhìn về phía Thai Chi Nguyên, nói:
- Cô ta hiện tại cũng không còn là Thái Tử phi định sẵn của cậu nữarồi, tự nhiên là sẽ có quan hệ riêng của chính bản thân mình… Còn vềnhững chuyện tình này nọ, tôi cũng không muốn phải báo cáo cho cậu biếtlàm gì.
Những chuyện tình bên trong cuộc sống này nóiđến thật sự vô cùng kỳ diệu. Lúc mới gặp nhau lần đầu tiên tại Lâm HảiChâu, cô thiếu nữ áo đỏ Trâu Úc đối với Hứa Nhạc mà nói, tuyệt đối chính là một sự tồn tại vô cùng trơ trẽn khiến kẻ khác phải tức giận. Nhưngmà trải qua sống chung với nhau một khoảng thời gian, quan hệ giữa haingười đã sớm biến hóa vi diệu. Hiện tại hôm nay nghĩ đến vì nguyên nhânthái độ năm xưa của Thai Chi Nguyên, cô nữ tử kia đã ở trên con đườngquốc lộ cao tốc ngăn lại chiếc ô tô màu đen của mình, tận tình khóc lócđến mức trang điểm trên mặt biến thành dung nhan của cô gái sau cơn mưa… Hắn thế nhưng lại mơ hồ có chút cảm thấy bực bội thay cho Trâu Úc, bởivì sự tổn thương của cô nàng mà cảm thấy bất công, đối với Thai ChiNguyên chợt sinh ra một tia oán khí.
- Trước khi quen với cậu, cô nàng chính là bạn bè bình thường duy nhất suốt thời thơ ấu của tôi…
Thai Chi Nguyên hơi dang hai tay ra một chút, nhún nhún vai nói:
- Thế giới này xem ra càng ngày càng phức tạp rồi, hiện tại bây giờ ngay cả cậu cũng không cho phép tôi hỏi đến nữa à?
Một đêm trên xe lửa, một đường chạy dọc bờ biển, một bữa ăn cơm dưabình thường, mọt hồi nói chuyện phiếm… Một hồi gặp nhau vô cùng hiếm cógiữa những bạn bè thân thiết liền tới đây mà kết thúc… Thai Chi Nguyênnhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:
- Cậu nếu nhưmuốn hướng đám lão gia hỏa kia mà biểu đạt thái độ của mình, kỳ thậtcũng không cần phải có tôi làm chứng làm gì. Một tràng đùa giỡn chút nữa cũng không phải là tôi không muốn tận mắt chứng kiến, nhưng mà quả thật trong nhà còn chút sự tình cần tôi phải đích thân xử lý. Tôi ngồi mộtchút nữa rồi phải đi đây.
- Cậu chịu cùng tôi xuất hiện tại nơi này, đây cũng là một loại chứng kiến rồi.
Hứa Nhạc mỉm cười trả lời, cũng không có nói gì đến những chữ cảm ơn này nọ.
Thai Chi Nguyên làm ra một động tác nhún nhún vai cực kỳ không phù hợpvới thân phận của hắn, hơi có chút vô lại, đem cái khăn ướt đặt lên trên bàn, hạ giọng nhắc nhở:
- Đừng có một phen gây ra án mạng là được.
Một hồi ám sát song song nhằm vào Chung Tư lệnh cùng với Hứa Nhạc xảyra tại tòa đại lâu Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm lúc trước kia, Thai Chi Nguyên ở phía sau tự nhiên là phi thường rõ ràng chuyện này. Chỉ là từsau cái lần xảy ra sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, vịThái Tử gia trẻ tuổi này đối với Hứa Nhạc cũng luôn đều có một loại tínnhiệm gần như là mù quáng. Hắn căn bản không tin đám gia hỏa ngu xuẩnkia lại có khả năng tổn thương đến sợi lông chân của Hứa Nhạc… Một khiđã là như vậy, hắn cần gì phải để ý đến cơ chứ?
GiảnThủy Nhi nghe một hồi cũng không hiểu nổi hai người bọn họ đang nói cáigì, hơi có chút bất đắc dĩ học theo bọn nam nhân, nhún nhún vai mấy cái. Bộ dáng cô nàng hơi có chút đáng yêu đưa tay lên sửa sửa lại vành nón,mỉm cười ngọt ngào nói:
- Tôi ngồi chơi ở đây một látcũng phải quay về rồi. Ngài mai trong trường có tổ chức một cuộc thi môphỏng thực tế tại khu căn cứ Tân Nguyệt.
Hứa Nhạc dùng tay trái sờ nhẹ con chíp vi mạch liên lạc đang gắn nhẹ vào bên trong lỗ tai của mình, nhe răng cười, nói:
- Chắc là tôi phải đi trước hai người rồi. Bên kia cũng đã chuẩn bị xong cả!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]