Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên thấu qua tấm màn cửa sổ màu trắng, chiếulên trên đầu giường. Lâm Đấu Hải khẽ nheo chặt cặp mắt lại, hạ giọngmắng chửi mấy câu thô tục thể hiện sự chán ghét vô cùng của mình, sau đó đứng thẳng dậy, đi vào trong phòng tắm đơn giản rửa mặt chải đầu mộtphen, tùy ý buộc lại kiện áo ngủ dài trên người, đi ra khỏi gian phòngngủ, nghe được những thanh âm vui cười cùng với tiếng âm nhạc xập xìnhtruyền đến từ khu biệt thự bên cạnh bờ biển, khóe môi của hắn khẽ conglên một chút, lộ ra một tia nụ cười vô cùng khoái hoạt.

Mùa thu năm trước, hắn cùng với Chung Tử Kỳ, Nam Minh Tú hợp tác vớinhau an bày một hồi ám sát tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm kia. Hai gã đệ tử đời thứ hai của hai đại gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bangcùng với công tử của vị lãnh tụ tinh thần của Phiến quân Thanh Long Sơn, dưới sự nhắm mắt làm ngơ của đám đại nhân vật cùng với các trưởng bốitrong nhà, vận dụng lực lượng cường hãn của gia tộc mình, kết quả lạivẫn như cũ không thể nào giết chết được gã thanh niên đáng ghét kia. Sau khi sự kiện thất bại, Nam Minh Tú bị cưỡng ép lôi về Thanh Long Sơn,Chung Tử Kỳ thì bị trục xuất quay về Tinh cầu Vệ tinh II giam lỏng ở đó, còn hắn thì bị những vị trưởng bối trong nhà trực tiếp từ Trường đuangựa Tây Lục áp tải quay về trang viên riêng của gia tộc tại Tinh cầuS3, mãi đến một tháng trước đây mới hơi thả lỏng ra một chút, để cho hắn lợi dụng được cơ hội trốn về nơi này ăn chơi cho thỏa những ngày thángbị giam lỏng.

Tuy rằng hiện tại cũng không còn bị giamlỏng như lúc trước nửa, nhưng mà lại vẫn như cũ có rất nhiều những mảnhđịa phương không thể đi đến được. Thái độ của các trưởng bối Lâm Giatrong nhà vẫn như cũ vô cùng cẩn thận, thậm chí còn có vẻ hơi có chútkhẩn trương nữa, hoàn toàn không giống với thái độ lạnh nhạt bình thường của một gia tộc ngàn đời chút nào. Chỉ từ một điểm này liền có thể nhìn ra được bọn họ đối với Hứa Nhạc cùng với vị lão nhân gia đứng sau lưngcủa hắn kiêng kỵ đến thế nào.

Loại cuộc sống như thếnày phi thường khiến kẻ khác cảm thấy buồn rầu. Lâm Đấu Hải lấy ly, rótmột ly rượu vang đỏ cực phẩm, bắt đầu ngồi trên chiếc ghế bố bên ngoàigian phòng, đón gió biển mát mẻ, trong lfong sinh ra vài tia oán khínhàn nhạt. Đám trưởng bối lúc trước rõ ràng nhắm mắt làm ngơ, thầm đồng ý để cho bọn họ làm chuyện này, kết quả khi mọi chuyện thất bại thì lạiđẩy đám thanh niên tiểu bối bọn họ ra để gánh vác hậu quả thay…

Mười đầu ngón tay khẽ xoay xoay nhẹ cái chân đế của cái ly thủy tinhbóng loáng, hắn nhớ đến mảnh da thịt trắng muốt mềm mại của ả nữ nhânphục vụ hắn tối hôm qua, trong lòng vô cùng hài lòng mỉm cười đắc ý.Nhưng mà nụ cười này của hắn ngay lập tức đã thu liễm lại, bởi vì hắnchợt nghĩ đến vị hôn thê mà mình đã bị ép phải giải trừ hôn ước kia.

Sự hứa hẹn hôn ước giữa những gia tộc bên trong Thất Đại Gia Tộc LiênBang mà nói, tuy rằng quả thật cũng không quá mức cứng ngắc giống nhưnhững thế lực quý tộc bên phía Đế Quốc vậy, nhưng mà lại đại biểu cho sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai đại gia tộc, có một loại cảm giác nghi thức cực kỳ mãnh liệt. Nhưng mà chỉ cần Lâm Bán Sơn đơn giản nói ra một câu, một hồi hứa hẹn hôn ước giữa Nam Tương Gia cùng với Lâm Gia kia, lạiliền giống như tảng băng quẳng vào trong cốc nước sôi vậy, ngay lập tứctan chảy biến mất không còn lại chút gì. Các trưởng bối bên trong giatộc của mình ai nấy cũng không muốn đi trêu chọc cái gã đệ tử phá cửa mà đi kia, chỉ có thể đem những áp lực cùng với những lời răn dạy nghiêmkhắc quẳng hết lên trên đầu của hắn.

Mấy đầu ngón tayđang nắm lấy đế của ly rượu của Lâm Đấu Hải khẽ dùng sức một chút, trênkhuôn mặt chợt hiện lên một tia oán giận nhàn nhạt. Hắn căm hận vị huynh trưởng của chính mình, thế nhưng lại càng căm hận Hứa Nhạc hơn, kẻ đãkhiến cho Nam Tương Mỹ giãy thoát lên khỏi bản tính ôn nhu của mình màcó gan nói lời từ chối với bản thân hắn.

- Tâm tình của cậu tựa hồ cũng không được tốt cho lắm thì phải?

Một nàng mỹ nữ độ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mang theo vẻ chân thầnđi tới, mỉm cười ngồi ở bên người của Lâm Đấu Hải. Dấu vết của năm tháng ở trên gương mặt của nàng xác thực cũng để lại một chút dấu vết gì đó,nhưng mà những cái dấu vết này cũng không phải là sự tang thương củathời gian, mà là một loại vẻ mặt từng trải hút hồn người khác, khiến cho ánh mắt của bất cứ người nào nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng cũngnhịn không được tâm tình kích động lên một trận.

LâmĐấu Hải cầm ly rượu vang lên, hơi có chút lễ phép khẽ gật gật đầu ýchào, nhưng mà cũng không có trả lời câu hỏi quan tâm của đối phương.Hắn lúc này cũng không còn chút nào giống như một gã công tử thiếu giacon nhà giàu có, kiêu ngạo giương mắt nhìn chằm chằm đối phương. Bởi vìhắn rất rõ ràng, cái nàng nữ nhân tên gọi Lý Phi Nhung này, cũng khôngphải là nhân vật mà hắn có thể đụng vào được.

Trongcuộc sống mấy ngày hôm nay của hắn tại tòa trang viên Biệt Hữu này, vịnữ nhân này đã thay chính mình chuẩn bị công tác phục vụ vô cùng cẩnthận, vô cùng thoải mái, ví dụ như cái cô hoa khôi mềm mại nhưng lại vôcùng ngây ngô xấu hổ trong đêm đầu tiên, buổi tối ngày hôm qua kia…

Lâm Đấu Hải hơi chút ngẩn người nhìn mặt biển ngoài kia, bên trong tòatrang viên này có cảnh đẹp, thức ăn ngon, rượu cực phẩm cùng với mỹ nữôn nhu, chỉ cần nghĩ ra mình muốn có cái gì, liền đều có thể tìm ra được cả. Nhưng mà ngây người ở nơi này mấy chục ngày trời như thế này, hắnsớm có cảm giác thân thể của chính mình bị gió biển thổi biến thành rỉsét cả ra rồi… Chính vì vậy hắn nghĩ cũng nên đến lúc rời khỏi nơi này,vị nữ nhân trước mặt liền lập tức mời một đám bạn bè thân thiết của hắnkéo đến nơi này để ăn mừng chuyện hắn được tự do trở lại. Thế nhưng tụtập chơi bời cả ngày hôm qua, cũng vẫn không cách nào khiến cho tâm tình của hắn trở nên vui vẻ hơn một chút…

- Phi Nhung tỷ, đám gia hỏa kia lại đang chơi đùa trò gì vậy?

Hắn hơi có chút tò mò hỏi.

Vị mỹ nữ trung niên kia thản nhiên mỉm cười, nói:

- Còn có thể là cái gì nữa chứ? Chẳng phải đều là những trò mà đám nam nhân các cậu thích chơi đùa nhất sao?

Trên mặt của Lâm Đấu Hải đột nhiên chợt hiện lên một tia biểu tình cổquái. Đám bạn bè ở bên kia đám kiến trúc bên bờ biển của hắn lúc này vừa uống một mớ rượu mạnh cùng với chơi bời suốt cả đêm hôm qua, tự nhiênlà sẽ có chút chơi bời không kiêng kỵ. Chỉ là những gã thanh niên đã cóthể đi vào được tòa nhà này, phía sau ai nấy cũng đều có bối cảnh đặcthù cả. Nhưng mà bọn họ kẻ nào cũng biết rõ ràng vô cùng quy củ của chủnhân nơi này, cho nên cũng không dám làm quá đáng như những nơi khác.

Tâm tình hắn vẫn như cũ có chút buồn bực. Hắn hơi khẽ nhíu mày mộtchút, lại tiếp tục xoay xoay ly rượu trong tay mình. Chỉ cần Hứa Nhạccòn ở trong Liên Bang đón nhận quang mang chiếu rọi một ngày, hắn đạikhái sẽ phải mang theo tâm tình khó chịu này thêm một ngày. Chỉ là đếnhiện tại xem ra, muốn giết tên gia hỏa đáng ghét kia tựa hồ càng khókhăn hơn trước rất nhiều.

- Tôi thật sự rất muốn chơi bời thả cửa không kiêng kỵ gì…

Lâm Đấu Hải vẫn giương mắt nhìn về phía mặt biển bình thản rộng lớnphía trước, ảo tưởng đến hình ảnh mà hắn thích nhất, bản thân mình biếnthành một đầu hải âu dang cánh bay lượt, lướt trên những luồng sóng biển ba đào, ngữ khí mang theo sự căm tức nói:

- Hắn hiện tại đang lang thang ở bên Bách Mộ Đại, làm thế nào có thể biết được chúng ta đang làm cái gì đâu chứ?

Lý Phi Nhung vẫn như cũ trầm mặc không thèm trả lời, trên khuôn mặt lại thể hiện nét có lỗi cùng với ý nói không thể nào giúp gì hắn được.

Lâm Đấu Hải cũng không có vì chuyện này mà cảm thấy tức giận, chỉ làvẫn như cũ trầm mặc nhìn thấy bầu trời trống rỗng trên mặt biển.

Trên con đường ven bờ biển của khu trang viên này cũng không có bất cứthiết bị nào chạy bằng điện năng, đó là bởi vì đại ca không thích bêntrong trang viên xuất hiện những vật dụng của thế giới văn minh, có bàntay của con người can thiệp vào môi trường tự nhiên. Hắn đối với vị nữnhân bên cạnh mình tỏ vẻ vô cùng tôn trọng, chính là bởi vì vị nữ nhânnày chính là người tình của đại ca. Mà vị nữ nhân này sở dĩ lại tỏ vẻtôn trọng cùng với chiều chuộng mình hết mực như thế, là bởi vì trongsuốt mười mấy năm nay, cô nàng vẫn mãi luôn mong muốn chính mình biếnthành người vợ chân chính của đại ca mình…

- Quan hệ ngoằn nghoèo phức tạp vô cùng!

Lâm Đấu Hải đưa ly rượu lên miệng, khẽ hớp nhẹ một ngụm, trong lòngtrào phúng thầm nghĩ. Trên thế giới này có rất nhiều cái đạo lý gì đóluôn cần những loại quan hệ ngoằn nghoèo phức tạp này mà giải thích chorõ ràng được. Cũng giống như là khi đang di chuyển trên con đường sơnđạo vậy, ngươi cuối cùng cũng cần phải đi vòng vèo quanh co rất nhiềucon đường vòng, như vậy mới có thể một phen đem chiếc xe chạy thẳng lêntrên đỉnh núi được.

Hứa Nhạc từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ đi theo đường vòng!

Lúc ở trên con đường Hổ Sơn Đạo rút đao chém người, lúc ở trong SởNghiên Cứu giơ búa phá cửa… Cánh tay của hắn từ trước cho đến nay cũngchỉ biết múa may một trận thẳng tắp mà thôi. Từ Đại khu Đông Lâm đithẳng đến Thủ Đô Tinh Quyển, lại đi vào Lưu Phong Pha, đi vào tòa đạilâu Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu, cước bộ của hắn cũng đã quen vớiviệc đi theo đường thẳng. Cái này cũng không phải là loại khí khái anhhùng một đường vô địch, thế nhưng lại có một loại ý tứ chấp nhất mườiphần, khiến cho kẻ khác phải lạnh thấu xương.

Từ trênđỉnh núi chậm rãi đi xuống phía dưới, hắn lái chiếc ô tô màu đen khôngbảng hiệu, theo con đường rải nhựa trực tiếp hướng về phía đám kiến trúc dọc theo con đường bờ biển kia mà chạy tới. Những khu vực bảo an phânchia từng chỗ một bên trong phiến trang viên này có thể nói là vô cùngphiền phức cùng với dày đặc, nhưng mà chiếc ô tô màu đen này lại hoàntoàn không thèm để mắt đến. Nhưng mà dưới sự trợ giúp của lão già kia,cũng không có bất cứ thanh âm báo động nào vang lên cả.

Bên ngoài đống kiến trúc này có một cánh cửa rào, Hứa Nhạc lại không nói không rằng bình tĩnh đẩy cửa bước vào.

Đám bảo an phía sau cánh cổng kia vẻ mặt vô cùng khiếp sợ nhìn hắn.Tiến lên hỏi thì cũng không nhận được bất cứ câu trả lời nào cả. Ý đồmuốn ngăn cản đối phương, thì lại bị biểu tình trên mặt của gã nam nhântrẻ tuổi kia chấn động phải đồng thời dừng bước lại. Vì thế chỉ trongnháy mắt, đối phương liền bỏ xa bọn hắn một quãng cực xa.

Nhìn theo cái bóng dáng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc cùngvới kiêng kỵ kia, một gã bảo an liền không chút do dự ấn mạnh cái nútbáo nguy khẩn cấp trong tay mình. Nhưng mà… vẫn như cũ không có bất cứthanh âm báo động nào vang lên cả. Đám bảo an trang bị súng ống điện tửbình thường luôn luôn bảo trì cảnh giác 24/24, lúc này cũng không có bất cứ người nào xuất hiện cả.

Trong phiến rừng rậm rộnglớn đối diện với mảnh hải dương rộng rãi, bên trong những tòa kiến trúccùng với bờ biển trải dài cũng không có bất cứ gã bảo an nào xuất hiệncả. Bốn phía vẫn đều là một mảnh im lặng. Lúc này cũng chỉ có tiếng gióbiển cùng với tiếng lá cây thổi quét xao xác trong khu rừng kia mà thôi. Tòa trang viên Biệt Hữu Giang Sơn vốn luôn luôn cảnh giới sâm nghiêm,giờ phút này đối với Hứa Nhạc mà nói hoàn toàn là một mảnh đại môn hoàntoàn rộng mở, tràng cảnh này có cảm giác vô cùng quỷ dị.

Hứa Nhạc đang thẳng tắp, bình thản hướng về phía khu bãi biển bên cạnhmà đi đến, đột nhiên cảm giác được bên trong lỗ tay của mình chợt truyền đến cảm giác rung động có tần suất vô cùng dị thường. Hắn hơi dừng lạidưới gốc một cây đại thụ trên đường đi. Đơn giản nói chuyện điện thoạibằng tần số mà đám đội viên Tiểu đội 7 cố tình chuyển đến cho hắn.

- Hắn đợi lâu quá, đã đi rồi. Lần sau có cơ hội nào đó tôi sẽ sắp xếp cho.

Bên kia đầu dây điện thoại chợt truyền đến thanh âm bình tĩnh hơi chút tiếc nuối của Lợi Hiếu Thông:

- Thật sự là quá đáng tiếc rồi. Muốn gặp mặt vị Thái Tử gia vang danhthiên hạ này một lần, không ngờ lại là khó khăn đến như thế. Quên đi!Tôi đã đến bên ngoài trang viên Biệt Hữu rồi. Chút nữa liền đến chỗ củacậu ngay, chúng ta liền hảo hảo uống vài chén, không say không về!

- Hiện tại tôi bận chút việc cần phải giải quyết trước một chút…

Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại, nhìn về phía mớ kiến trúc mơ hồ có thểnhìn thấy được phía trước, nghe thấy những tiếng âm nhạc xập xình mơ hồtruyền đến nơi này, chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ… Cậu cũngkhông tiện đi vào nơi này đâu. Cậu chạy thẳng vào trong nhà hàng, ở đógọi món ăn trước đợi tôi một chút đi.

Nói xong những lời này, hắn cũng ngắt cuộc điện thoại.

Bên ngoài tòa trang viên Biệt Hữu, trong chiếc xe đua Ngân Sắc U Linhmàu lam, Lợi Hiếu Thông kinh ngạc nhìn vào cái điện thoại trên tay củamình một hồi, trầm mặc không nói tiếng nào. Ngay sau đó hắn nhanh chóngbấm số điện thoại của mấy người bên trong gia tộc mình cùng với nhữngngười quen khác, xác nhận lại chuyện tình mà hắn đang lo lắng, trênkhuôn mặt nhất thời biến thành vô cùng khiếp sợ, hướng về phía gã tài xế lạng giọng nói:

- Dùng tốc độ nhanh nhất, chạy thẳng đến khu biệt thự cạnh bờ biển!

Tại thời điểm mà Lợi Thất thiếu gia ý đồ muốn ngăn cản một chuyện tìnhđáng sợ nào đó sắp sửa phát sinh, Hứa Nhạc đã một mình một người đithẳng vào bên trong sân nhà của một căn biệt thự màu trắng mang phongcách cổ nhã trong khu biệt thự cạnh bờ biển kia. Phiến sân nhà của cănbiệt thự này rộng lớn vô cùng, bờ cát màu trắng tinh cùng với dòng nướcxanh biếc phối hợp với nhau, dưới ánh mặt trời chiếu rội, phong cảnh quả thật vô cùng xinh đẹp.

Những âm nhạc nền phát ra ở bốn phía khắp nơi trên con đường của khu biệt thự, chính là do hệ thốngđiện tử của khu trang viên tiến hành khống chế, cam đoan mỗi một tòabiệt thự hoặc mỗi một chỗ nào bên trong khu vực này của trang viên cũngđều nghe được những âm sắc tinh chuẩn nhất. Bắt đầu từ chỗ đại môn củatòa trang viên kéo dài thẳng đến khu biệt thự bên cạnh bãi biển, chínhlà kiệt tác đắc ý nhất của đám Kiến trúc sư thiết kế nơi này.

Nhưng mà khi Hứa Nhạc đi vào bên trong sân nhà của căn biệt thự, tràngâm nhạc bối cảnh kia giống như là bị cước bộ của hắn quấy nhiễu vậy. Lần lượt đều trở nên trầm mặc, hắn đi đến khu vực nào đó, thì âm nhạc tạinơi đó liền trở thành im lặng lại, cũng chỉ có tiếng bước chân của hắncàng ngày càng rõ ràng hơn rất nhiều.

Bên trong khu vực biệt thự đang tổ chức chơi bời trác táng kia bởi vì sự im lặng bất ngờnày mà toát ra vài thanh âm nghi hoặc. Mấy gã nam tử thanh niên trẻ tuổi quần là áo lụa đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt bởi vì hoan lạc quá độ mà hơi chút kèm nhèm của mình, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ cùng với phần rìa sân thượng, hướng về phía sân nhà bên dưới mà nhìn xuống.

Bọn họ liền có thể nhìn thấy một gã quân nhân sĩ quan trên người mặc bộ quân phục hướng về phía khu ghế nằm phía bờ biển chậm rãi đi đến. Tiếng âm nhạc xập xình chính là bởi vì bước chân của hắn mà ngừng lại. Tìnhcảnh này cực kỳ có cảm giác chấn nhiếp lòng người.

- Cố Tích Phong, một phen tắt hết mớ âm nhạc kia đi!

Hứa Nhạc lúc này đang chậm rãi di chuyển giữa sân nhà bên dưới, hướng vào hệ thống liên lạc nói:

- Hôm nay cũng không phải là đang đóng phim, cậu cũng không phải làBạch Trạch Minh, tôi cũng không có cần loại nghi thức xuất hiện như thếnày đâu.

Theo một câu mệnh lệnh này của hắn, toàn bộ âm nhạc bên khu vực cạnh bờ biển hoàn toàn đình chỉ lại. Tiếng gió thổiqua cành cây xào xạc cùng với tiếng kêu quang quác của đám hải âu bêndưới cũng đều vang lên rõ ràng trong tay của đám người đang giật mìnhquan sát một màn này.

Hứa Nhạc tiến tới cách khu ghếnằm kia khoảng hơn mười thước thì dừng lại cước bộ. Chẳng biết từ lúcnào, đã có bốn gã cận vệ cầm trong tay súng trường, xuất hiện bốn phíatại khu vực ghế nằm, đang cảnh giác nhìn chằm chằm về phía hắn.

Lâm Đấu Hải đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, chợt nhìn thấy kẻ đột nhiên xuất hiện này là người nào, nhất thời khiếp sợ đến mức không thể nóinên lời. Hắn muốn ngồi thẳng dậy, thế nhưng lại phát hiện ra thắt lưngcủa mình có chút cứng ngắc không thể cử động nổi, mấy ngón tay đang nắmlấy cái đế ly rượu vang đỏ kia, bởi vì quá mức khẩn trương mà trở nênmột mảnh tái nhợt.

Hứa Nhạc cũng không có nhìn tới đámcận vệ đang cầm súng trường chỉa về phía mình, ánh mắt nhìn thẳng lêntrên chiếc ghế nằm, nhìn thấy cái gã đệ tử thế gia có ý đồ muốn giếtchết mình kia, ánh mắt khẽ nheo lại thành một khe mỏng manh, lạnh giọngnói:

- Tao thật sự vô cùng bội phục mày. Đám trưởng bối trong nhà của mày ai nấy cũng đều muốn lôi mày tránh khỏi sự trả thùcủa tao, kết quả là mày lại dám chạy đến nơi này chơi bời.

Lâm Đấu Hải cũng không có nói được lời nào, thong thả đem cái ly rượuthủy tinh đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh mình, tận hết khả năng thể hiện vẻ vô cùng bình tĩnh, mới không có để những giọt rượu bên trong ly đổ ra ngoài.

- Mày muốn làm gì đây?

Nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng trước mặt cách đó không xa, trong lòngcảm nhận được một cảm giác sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng xuất hiệnqua, Lâm Đấu Hải cảm thấy cổ họng của chính mình có một loại cảm giác vô cùng đau đớn, thanh âm nhất thời cũng trở nên khàn khàn một trận.

Bốn gã cận vệ kia lúc này vẫn luôn luôn cảng giác nhìn chằm chằm HứaNhạc, cẩn cẩn thận thận đưa tay đặt lên trên cò súng, sẵn sàng bất cứlúc nào cũng có thể ra tay. Bọn họ vô cùng tin tưởng vào thực lực củachính mình, hẳn là cũng không nên kiêng kỵ cái gã nam nhân tay không tấc sắt trước mặt này. Nhưng mà sự im lặng bên ngoài kia cùng với vẻ mặtkhiếp sợ lúc này của thiếu gia, đã cấp cho bọn họ một tin tức vô cùngchuẩn xác về tính nguy hiểm của gã thanh niên này.

- Thu hết súng ống trở lại đi!

Vị chủ nhân trên danh nghĩa của tòa trang viên Biệt Hữu, Lý Phi Nhungtiểu thư mang theo vẻ mặt không một chút biểu tình chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói:

- Ngay cả những con Robot của đám người ĐếQuốc, đối mặt với Trung Tá Hứa Nhạc cũng không có bất cứ biện pháp gì,huống chi chỉ là vài khẩu súng thông thường?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.