Chương trước
Chương sau
Ngay khi cái thanh âm kia vừa mới vang lên, Hứa Nhạc lền biết ngay đượcLan Hiểu Long lại vừa mới nổi hứng nói nhảm. Sau khi khẽ rùng mình mộtlúc, cũng không có quay đầu lại nhìn xem đám đồng đội của mình đang ngồi ở chỗ nào, mà là cúi đầu xuống, không ngừng xoa xoa hai bên mi tâm hơicó chút nhức đầu của mình.

Cái động tác này cũng khôngphải là dùng để che dấu sự xấu hổ bên trong nội tâm, hoặc là giống nhưcảnh tượng bên trong tiểu thuyết thường xuyên miêu tả vậy, làm bộ nhưkhông biết người kia, để tránh cho bị xấu hổ, chỉ là trong lòng hắn lúcnày đang ngẫm nghĩ một chuyện gì vô cùng thú vị vậy.

Cái loại giọng điệu nói chuyện đùa cợt chanh chua không tốt khó nghe của Thiếu Tá Lan Hiểu Long chính là cái làn điệu mà Hứa Nhạc cùng với đámđội viên của Tiểu đội 7 sớm đã quen thuộc rồi. Mặc dù là xuất hiện trong buổi lễ trao giải thưởng long trọng nhất toàn bộ cả Liên Bang này,nhưng cũng không khiến cho bọn hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà vàolúc này hắn lại đột nhiên lên tiếng như vậy, đem ánh mắt toàn trườngcùng với hình ảnh camera toàn bộ hấp dẫn về phía đó, đem toàn bộ Tiểuđội 7 xoay chuyển xuống dưới ánh đèn cao áp sáng rực, tự nhiên vô cùngxảo diệu khiến cho tất cả các quan khách tại hiện trường cùng với nhữngngười xem TV cũng không gây ra cảm giác phản cảm đột ngột…

Hứa Nhạc cứ mãi nghĩ thấy ngoại trừ bản thân tính cách của cái tên giahỏa này tạo ra, phía sau lưng của một tiếng gọi này còn cất dấu một loại ý tứ khác nữa… Đó chính là một loại thủ đoạn tạo thế tuyên truyền cựckỳ thuần thục a!

Năm đó Bộ Quốc Phòng một phen đem LanHiểu Long điều đến Tiểu đội 7, chính là làm công tác chuẩn bị cho sựtrùng kiến lại Sư đoàn Thiết giáp 17 sau này. Xem ra lần này trong BộQuốc Phòng lại một lần nữa giao cho hắn nhiệm vụ mới thì phải?

Toàn trường nhiệt liệt vui mừng, nhưng cũng chỉ có một mình hắn đangđeo kính râm thì lai im lặng mà tự hỏi về cái vấn đề này. Một lúc thậtlâu sau đó, nụ cười mỉm chợt xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. Tronglòng hắn có chút cảm xúc phức tạp khi phát hiện ra, bản thân mình là một gã cô nhi Đông Lâm, sau khi chìm nổi mấy năm ở Thủ Đô Tinh Quyển, hóara sớm cũng không còn đơn thuần giống như là năm xưa vậy.

Ở trên sân khấu, Bạch Trạch Minh một phen nói ra những lời khí pháchphấn chấn kiêm với cảm nghĩa của chính mình trong nước mắt giàn dụa, còn ở bên dưới sân khấu, cách nói chuyện chua ngoa của Thiếu Tá Lan HiểuLong kia, đã dẫn tới một hồi tràng cười vui vẻ vô cùng rộng rãi bêntrong toàn bộ hội trường. Mãi cho đến sau khi vị nữ MC trên sân khấu cất tiếng nhắc nhở, quy trình tiến hành trao giải mới một lần nữa có thểtiếp tục.

Mãi cho đến khi Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên,chính là lúc trao giải thưởng cuối cùng của buổi tối ngày hôm nay, giảithưởng Phóng viên xuất sắc nhất. Vị Viện trưởng Viện Văn học Nghệ thuậtLiên Bang cùng với Tổng Giám đốc Đài truyền hình Liên Bang lúc này đãđứng lên trên sân khấu, chiếm cứ gần như toàn bộ cái màn hình tinh thểlỏng khổng lồ trên tường của toàn bộ tòa kiến trúc, bắt đầu giới thiệudanh sách những người được đề cử.

Trên dưới sân khấucũng đều là một mảnh im lặng vô cùng. Hàng tỷ dân chúng trước màn hìnhTV cũng đều hưng phấn mà chờ đợi. Viện trưởng tiên sinh của Viện Văn học Nghệ thuật Liên Bang đầu tóc bạc phơ, sau khi khẽ cường một chút xongcũng không có nói thêm gì nhiều nữa, liền bắt đầu thong thả mà đọc tụngmột bài diễn văn trao giải mà hơn một giờ trước mới vừa nghĩ ra.

Sau khi nghi thức trao giải hoàn toàn chấm dứt xong, giới tin tứctruyền thông của Liên Bang mới có thể biết được, một thiên diễn văn trao giải cuối cùng làm rất nhiều người ấn tượng, khắc sâu trong lòng này,chính là xuất phát từ Tổng biên tập của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô,trong tay vị Bob tiên sinh, vị phóng viên độc lập nổi tiếng trong cảLiên Bang.

- Đây là một chi Hạm đội chiến hạm vũ trụ to lớn di chuyển trong một vũ trụ sáng lạn. Vô số những chiến sĩ anh dũngtrước sau nối nghiệp liên tiếp, dưới sự sinh tồn kiên cường cùng với sựhy sinh vinh quang không ngừng chiếu rọi, do đó biến thành một đại thờiđại có vẻ vô cùng bao la gợn sóng hùng vĩ vô cùng.

-Sau khi Đại thời đại qua đi, thì chính là thời đại mà cuộc sống gia đình chỉ tạm ổn, đó là lúc loại thịt protein tươi bị giới hạn nghiêm trọng.Những vị đại thúc trong nhà thì thất nghiệp, sinh ý làm việc khắp nơitrở nên kém đi rất nhiều, những công xưởng nhà máy không ngừng phải đóng cửa, những vị đại thẫm trong nhà thì lo lắng về tiền lương, về thànhtích thi cử của con cái trong nhà, trẻ con thì lo lắng tiền tiêu vặt bịgiảm sút…

- Bất luận là trong Đại thời đại hoặc làtrong thời đại cuộc sống gia đình tạm ổn, kỳ thật cũng đều tràn ngậpnhững người dũng cảm hoặc là những người nhát gan. Bọn họ cũng đều đãbởi vì những thắng lợi trước mắt mà vui sướng, bởi vì thất bại mà bithương, bởi vì rất nhiều sự tình khác mà trở nên phẫn nộ. Sự khác nhauduy nhất giữa hai loại người đó chính là ở chỗ thái độ của bọn họ khiđối mặt cùng với khó khăn cùng với cường quyền.

- Những người dũng cảm khi mà phẫn nộ, sẽ đem toàn bộ huyết nhục của mình quánnhập vào trong một thanh lợi kiếm, nghiêm nghị rút ra khỏi vỏ, hướng vềphía người mạnh hơn mình mà liều mạng. Những người nhát gan khi mà phẫnnộ, sẽ đem toàn bộ tâm tình của mình quán nhập lên trên một khối gạchđá, lén lút ở phía sau lưng đánh về phía kẻ yếu đuối hơn mình.

- Trong một cái xã hội đã không còn thuốc chữa, nhất định sẽ có rấtnhiều những anh hùng, chuyên hướng về phía bọn tiểu nhân mà trừng mắtnhìn chằm chằm. Mà mấy cái bọn tiểu nhân này, dưới cái nhìn trừng mắtcủa những anh hùng kia, sẽ lại hướng về phía bọn tiểu nhân khác nữa màtrừng mắt nhìn, sau đó lại nắm chặt cái khối gạch đá giấu ở phía saulưng của chính mình.

- Ủy ban bình chọn giải thưởng lần này của chúng tôi, đã thu hết dũng khí thật lớn để lựa chọn bộ phimphóng sự này, chính là bởi vì bộ phim phóng sự này đã nói cho nhữngngười chúng ta đây biết được, chúng ta may mắn đến như thế nào. Cái xãhội này của chúng ta cũng không phải là một cái xã hội không còn thuốcchữa nữa. Bởi vì bên cạnh đám người chúng ta, có rất nhiều những chiếnsĩ anh dũng giống như thế này, những người phẫn nộ dũng cảm chân chính!

- Bất luận là người đã quay chụp bộ phim phóng sự chiến trường này, hay là những diễn viên của bộ phim phóng sự đó, cũng đều là những con người dũng cảm chân chính. Có lẽ là sẽ có người cho rằng những gã chiến sĩanh dũng này cũng không phải là những diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng màtôi vẫn kiên trì cho rằng, cuộc sống bình thường theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bản thân cuộc đời của chúng ta chính là một vở kịch cuộc đời.Cái mà chúng ta cần làm chính là cố gắng đóng thật tốt cái vai nhân vậtcủa chúng ta, hơn nữa cần phải cẩn cẩn thận thận sống một loại cuộc sống vô cùng dũng cảm…

- Cái vở kịch cuộc đời này của chúng ta cũng không thể nào tập luyện trước được, cho nên, chúng ta cũngkhông được phép hối hận.

Sau khi vị Viện trưởng tiênsinh đọc xong bài diễn văn trao giải thưởng, khép lại tờ giấy cầm trêntay, mỉm cười nhìn về phía đám khán giả đang im lặng ngồi bên dưới khánđài, chậm rãi nói:

- Bài diễn văn trao giải này cũngkhông phải là do tôi viết ra, nhưng mà tôi nghĩ rằng bài diễn văn nàyquả thật vô cùng hay… Chúng ta hãy đem những tràng pháo tay nhiệt liệtnhất cấp cho bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ này, cùng với tất cả nhữngquân nhân sĩ quan Liên Bang đã vì nền hòa bình của Liên Bang chúng ta là chiến đấu hăng hái đẫm máu!

Ngay bắt đầu từ khi bàidiễn văn trao giải thưởng đọc đến đoạn giữa, tất cả mọi khán giả đangngồi trong hội trường cùng với tất cả những khán giả ngồi trước màn hình TV khắp nơi trong Liên Bang cũng đều đã biết được kết quả cuối cùng.Không có bất luận kẻ nào cảm thấy ngoài ý muốn cả. Tuy rằng một bộ phimphóng sự chiến trường lại đạt được giải thưởng Bộ phim truyền hình xuấtsắc nhất, giải thưởng quan trọng nhất trong hạng mục Văn hóa Nghệ thuậtcủa Giải thưởng Tinh Vân, bản thân nên là một chuyện tình khiến chongười ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà hết thảy cũng đều nằm trong sựchờ mong của ý thức tập thể nào đó bên trong xã hội.

Toàn bộ hội trường bên trong toàn kiến trúc nhất thời vang lên từng hồivỗ tay nhiệt liệt. Tràng pháo tay của hơn mấy ngàn gã khán giả trongkhán đài giống như là những làn thủy triều dâng lên vậy, tiếng vỗ taycũng giống hệt như thủy triều, dâng lên cao đến đỉnh điểm, mãi cũngkhông dừng lại. Những tiếng vỗ tay nhiệt tình mãi vẫn kéo dài cho đếnkhi tập thể các bên sản xuất ra bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’, tổ phóngviên chiến trường của Bộ Quốc Phòng cùng với các chủ quan cao nhất củaKênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang lần lượt lên trên sân khấu.

Khi tất cả các người bọn họ cùng với Bạch Trạch Minh và ba nhân vậttham gia quá trình sản xuất lần lượt tuyên đọc những bài phát biểu cảmnghĩ xong, cũng không có ngay lập tức xuống đài, mà là mỉm cười đứngthối lui về phía sau một chút. Toàn thể mấy ngàn quan khách bên dướikhán đài bởi vì kính trọng mà tập thể đứng dậy, cũng không có bất cứngười nào ngồi xuống cả. Những thanh âm vỗ tay vừa mới đình chỉ khôngbao lâu lại một lần nữa vang dội trở lại. Vô số cặp mắt mang theo ánhquang mang cũng nhìn về phía một địa phương nào đó.

Vịnữ MC chủ trì buổi lễ, Kha Dĩ Trữ nhìn về phía địa phương mà đám độiviên Tiểu đội 7 đang ngồi, hưng phấn mà phát ra lời mời lên sân khấu.Màn ảnh của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang nhanh chóng chuyểnhướng sang về phía đó, đem khuôn mặt mang theo biểu tình kiên nghị mà lộ ra một ít tia cổ quá nào đó của mười mấy gã quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang đang ngồi đó, nắm giữ lại, hơn nữa lại còn truyền đến vô sốhình ảnh trong các tinh vực khắp nơi bên trong Liên Bang.

Đám đội viên của Tiểu đội 7 vẫn ngồi ở chỗ đó, ngay cả một cử động nhỏcũng không có, tựa hồ như cũng không có bởi vì những thanh âm vỗ taynhiệt liệt bên cạnh mình mà trở nên động dung. Trên thực tế, những người biết rõ ràng tính cách của mấy tên gia hỏa này, nhất định liền có thểnhìn ra được lúc này trong nội tâm của bọn họ đã là một mảnh hư vinh cực độ thỏa mãn. Càng có thể nhìn ra được sự khó chịu bởi vì cố gắng nénlại tràng cười to xúc động của chính mình. Chỉ là… Hiện tại bọn họ đangđối diện với ánh mắt của hàng tỷ khán giả ở khắp nơi bên trong LiênBang, cho nên cũng có chút khẩn trương, không dám manh động. Có lẽ bởivì bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được những lời nói không hối hận mà Tổng biên tập Bob đã nói lúc trước chính là dành cho bọn họ, chỉ làđơn giản cảm thấy có chút xấu hổ trong lòng mà thôi.

Nụ cười mỉm khích lệ của nữ MC chủ trì buổi lễ càng ngày càng tươi nhưhoa, cũng không có thúc giục. Những âm nhạc bối cảnh dần dần trào dânglên, cũng càng ngày càng trở nên có tiết tấu thúc giục. Thanh âm vỗ taygiống như tiếng trống của đám quan khách cũng vô cùng phối hợp, hướng về phía đám đội viên Tiểu đội 7 kia phát ra áp lực mời gọi đầy thiện ý.Dần dần các tân khách đang đứng thậm chí còn bắt đầu dậm dậm chân hốithúc nữa, đem nhiệt độ tại hiện trường lại dâng cao lên đến cực điểm.

Bạch Trạch Minh đi đến đứng bên cạnh nữ MC Kha Dĩ Trữ, hướng về phíađám đội viên bên dưới khán đài không ngừng ngoắc ngoắc tay, lại pháthiện ra mấy tên gia hỏa mà mình đã từng sống chung một khoảng thời giankhá dài kia, cư nhiên có thể trở thành một đám gia hỏa mà mình hoàn toàn xa lại… Quân tư tiêu chuẩn, kỷ luật nghiêm minh… Giống hệt như là toànbộ đã biến thành đám thuộc hạ của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kiarồi…

Sau khi khẽ rùng mình một chút, hắn rốt cuộc cũngnghĩ tới một sự kiện gì đó, cười lớn, hướng về phía chỗ ngồi của HứaNhạc bên dưới, liều mạng vũ động cánh tay điên cuồng.

Hứa Nhạc trên mặt đeo cặp kính râm thật lớn, cũng không phải là muốn sắm vai một vị danh tướng băng tuyết giống như vị Sư Đoàn trưởng Đỗ ThiếuKhanh kia. Ở dưới thế cục giống như thế này, hắn đã sớm làm tốt việcchuẩn bị tâm lý lên đài rồi. Chỉ là bên trong thân thể, cái cỗ thần kinh thô chắc nhất trong toàn bộ vũ trụ này, hiện tại cũng sớm bị ánh mắtnóng cháy của những vị nữ minh tinh cùng với các nhân vật nổi tiếng ngồi bên cạnh đốt cho sắp tan chảy ra rồi, vì thế động tác của hắn cũng trởnên chậm chạp một chút, giống như là một cô dâu lần đầu tiên ra mắt chamẹ chồng vậy…

Ở dưới bối cảnh vô vàn những ánh mắt nóng cháy giống như những luồng lửa thực chất cùng với thanh âm vỗ tay đinhtai nhức óc kia, hắn rốt cuộc cũng có chút gian nan mà đứng dậy, rốtcuộc lần đầu tiên ở trước mặt công chúng gỡ xuống cặp kính râm…

Nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc kia của Lão Đại xuất hiện ở trướcmắt mình, đám đội viên Tiểu đội 7 vốn dĩ đã gồng mình chống đỡ thật lâurốt cuộc cũng có thể thả lỏng mạnh một hơi, toàn bộ tập thể đứng dậy,bắt đầu xếp thành một hàng dài, chậm rãi đi lên trên sân khấu.

Bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân, ở phía cuối hành lang dãy cuối cùng có một gian phòng bện đặc thù vô cùng xa hoa mà im lặng. Nhữngcánh cửa sổ thủy tinh trong phòng nếu như đẩy mở ra, liền có thể nhìnthấy những gốc cây cổ thụ xanh mát giống như dĩ vãng mấy năm trước đây.Vào mùa xuân của mỗi một năm, những gốc cây cổ thụ này cũng đều sinhtrưởng ra những phiến lá màu xanh cơ hồ vô cùng giống nhau, cuối cùnghóa thành một cỗ cảm giác sâm u quen thuộc, căn bản cũng không nhìn rabất cứ sự biến hóa nào cả. Cũng không có bất cứ kẻ nào có thể phát hiệnra được chúng nó đang già đi…

Bạch Ngọc Lan dùng dưquang liếc mắt nhìn về phía những tàng lá cây nồng đậm dưới ánh đènđường chiếu rọi bên ngoài cửa sổ bên kia, sau đó quay đầu lại, nhìn vềphía cha mẹ đang ngủ say rất nhiều năm trên giường bệnh của chính mình.Cha mẹ của hắn nhiều năm trước đây bởi vì trúng độc trong một lần sự cốbể bồn hóa chất, mãi vẫn rơi vào trong hôn mê sâu, chưa bao giờ tỉnhlại, cũng giống như những gốc cổ thụ bên ngoài cửa sổ kia vậy, cũngkhông có bất cứ biến hóa gì cả…

Bản thân Bạch Ngọc Lanrất thường xuyên lui tới bệnh viện để chăm sóc cho cha mẹ của hắn, trong những lần trước đây, tâm tình lần nào cũng vẫn có chút tối tăm. Nhưngmà hôm nay thì lại khác, tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều. Những hìnhảnh trên màn hình TV vẫn thường làm cho khóe môi của hắn nổi lên một tia cười nhàn nhạt.

Đương nhiên, nếu như cái gã khách không mời mà đến đang ở trước mặt hắn đây sớm rời đi một chút, như vậy thì còn tốt hơn nữa.

- Bạch Ngọc Lan tiên sinh, tôi thật sự muốn biết, ngài vì cái gì lại đi cự tuyệt viện trợ bồi thường cứu chữa bệnh nhiều năm do Cơ Kim Hội YDược Không Hải cung cấp cho như thế? Trước mắt xem ra, cha mẹ của ngàythật sự rất cần những khoản tiền viện trợ này.

Một gã trung niên nhân thân hình hơi có chút to béo đưa tay lau đi mớ mồ hôi đẫm ra trên trán của mình, mỉm cười hỏi.

- Cơ Kim Hội của Thai Gia thật sự là có rất nhiều a.

Bạch Ngọc Lan lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, đốt lên, dùng ngón tay út đẩy đi những sợi tóc tinh tế trên trán mình, nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ, nói:

- Đám người các ngươi đúng là có thói quen dùng cái loại phương thức mơ mơ hồ hồ như vậy mà nóichuyện. Tôi bây giờ có thể giải thích thêm một lần nữa với các người…Tôi hiện tại có rất nhiều tiền!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía gã trung niên béo kia, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Ông chủ lần đầu tiên gặp mặt tôi, liền cấp cho tôi hai ngàn vạn LiênBang Tệ. Tuy rằng tôi tiêu xài thật sự rất hoang phí, ông chủ hắn tiêutiền cũng không hề có chút cân nhắc nào, nhưng mà trải qua hơn hai nămtrời, vẫn còn lại được hơn một ngàn vạn. Tính đi tính lại về sau hẳncũng là dùng đủ rồi.

Ánh mắt của gã trung niên báo kia nhất thời trở nên lạnh lùng, chợt toát ra một tia trào phúng nhàn nhạt, cười nói:

- Quả thật là ra tay rộng rãi mà. Nhưng mà cái loại con số cấp bậc nhưthế này, tôi vẫn như cũ có quyền hạn cấp ra cho ngài. Phải biết rằngquyền hạn ký phát tiền trợ cấp mà tôi có thể phụ trách, chính là trựctiếp phục vụ cho Trầm Đại bí thư. Ngài thủy chung không chịu ký nhận vào khoản tiền trợ cấp này, áp lực của tôi thật sự rất lớn đó. Có thể nàonói cho tôi biết hay không. Ông chủ mà ngài vừa mới nói đến đó, đến tộtcùng là ai?

Từ đầu đến cuối, cái vị đại diện của quỹ Cơ Kim Hội này cũng không có nói ra bất cứ một lời uy hiếp mạnh mẽ hoặc là những cử chỉ cường thế gì cả. Nhưng mà trong những lời nói nhàn nhạtcùng với nhẹ nhàng của hắn, lại để lộ ra cái thế lực ở phía sau lưng màhắn đang phục vụ kia, ở bên trong Liên Bang chiếm cứ một địa vị siêunhiên tuyệt đối cường hãn.

Cặp lông mày tinh tế củaBạch Ngọc Lan thoáng nhướng lên một chút, khói thuốc lá bao phủ lên trên khuôn mặt thanh tú của hắn, mỉm cười nói:

- Là người mới làm phải không?

Gã trung niên báo kia thoáng sửng sốt một chút.

- Cái gã Trung Tá đang giấu mặt phía sau cặp mắt kính râm kia, chính là ông chủ của tôi!

Bạch Ngọc Lan khẽ nghiêng đầu, ra dấu về phía hình ảnh điển lễ trao giải thưởng trên màn hình TV phía kia, nói:

- Nhân sự công tác của tôi chính là ở Sư đoàn Thiết giáp 17, chính là Tiểu đội 7 trước kia!

Bên trong phòng bệnh nhất thời biến thành một mảnh im lặng, chỉ cónhững tầng lá cây rậm rạp bên ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi quét phát ratiếng vang sàn sạt nhè nhẹ.

Gã nhân viên đại diện củaquỹ Cơ Kim Hội lập cập lấy ra cái khăn tay bằng tơ tằm, lại một lần nữalau lau mồ hôi trên trán mình, thanh âm nhất thời dịu xuống rất nhiều,nói:

- Thật sự có lỗi, tháng trước tôi vừa mới tiếpnhận nhiệm vụ này, có thể là công tác chuyển giao thông tin đã xuất hiện một vài sai lầm gì đó.

- Làm phiền rồi!

Người này sạch sẽ lưu loát nhanh chóng đi thẳng ra ngoài cửa phòngbệnh, lúc sắp sửa bước ra khỏi cửa thì lễ phép xoay người lại, nói:

- Về vấn đề nghiệp vụ của ngài, tôi quả thật không đủ quyền hạn mà xửlý. Có thể sau này là do đích thân Trầm thư ký tự mình đảm trách.

Bạch Ngọc Lan cũng không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu lại, nhìn vềphía bên ngoài cửa sổ, đem làn khói thuốc lá thả ra ngoài những tàn câyrậm rạp bên ngoài cửa sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.