Những luồng gió tuyết lạnh thấu xương xuyên thấu qua những khe hở củacánh cổng bằng thép cứng rắn nhiều lớp, không ngừng thổi quét vào, sauđó chậm rãi xoay chuyển vài vòng bên trong đường ống dẫn khí được đốtnóng bằng nhiên liệu đốt trong, liền trở nên vô cùng ấm áp, sau đó bắtđầu lan tỏa ra thành một luồng không khí ấm áp trong gian phòng.
Hứa Nhạc lúc này đang cúi đầu ngồi trên một chiếc ghế trong phòng,giương mắt nhìn về phía những đầu ngón tay có chút tróc da của mình,trầm mặc không nói tiếng nào, khuôn mặt hơi sạm nắng của hắn lúc này đãcứng ngắc lại, bị những luồng không khí vừa ấm vừa lạnh này thổi quét,khiến cho tâm thần cũng có chút phiền muộn, theo bản năng khẽ ngẩng đầulên, theo hướng cánh cửa phòng bên kia hướng ra phía ngoài nhìn lại. Hắn phát hiện ra những cơn bão tuyết lạnh lẽo đã bắt đầu nhỏ đi từ bốn ngày trước nay, hôm nay dưới ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp cũng đã hoàn toánbiến mất không còn chút nào.
Hắn thân là thủ khoa tốtnghiệp từ Học Viện Quân Sự I, trong buổi thao diễn quân sự Ngày TốtNghiệp đã thành công sắm vai quân nhân sĩ quan, một nhân vật đại nãothuộc một phương trong buổi thao diễn quân sự kia. Cũng chính là bởi vìnhững biểu hiện nổi trội xuất sắc ngày hôm đó của hắn, khiến cho hắn trở thành một đối tượng được nhìn trúng vô cùng hiếm có của Sư Đoàn trưởngĐỗ Thiếu Khanh, đầu năm nay bị mạnh mẽ điều động, tiến nhập vào Sư đoànThiết giáp 7.
Có thể nhận được sự ưu ái thưởng thức của vị nhất đại danh tướng Liên Bang Đỗ Thiếu Khanh này, có thể tiến vàođược chi bộ đội Sư đoàn Thiết giáp 7 chói sáng cùng cực của Liên Bangnày, tiền đồ trước mắt hoàn toàn là một mảnh quang mang sáng lạn, thếnhưng Chu Ngọc cũng không có được hạnh phúc giống như là ngoại nhân suynghĩ vậy.
Hắn vốn là người Tây Lâm, hắn là đệ tử đượcCơ Kim Hội Tu Thúc đặc biệt hỗ trợ đi học tập, hắn có mối quan hệ thânthiết với Hứa Nhạc… Mà vị Chung Tư lệnh đại nhân, vị bá vương trong mắttất cả những người Tây Lâm cùng với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lại có một mối oán hận chất chứa vô cùng sâu đậm. Phía sau hậu sơn núi MạcSầu cũng không muốn nhìn thấy hắn bị một phe phái nào đó trong Quân độiLiên Bang mạnh mẽ cướp đi. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Hứa Nhạccùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ mà Hứa Nhạc đang công tác,bởi vì những nguyên nhân nào đó trong lịch sử cùng với hiện tại, đã cùng với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫnluôn có cảm giác như là nước với lửa, gần như không thể cùng tồn tại.
Các quân nhân sĩ quan cùng với các đồng học trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, các gã hán tử quen thuộc của Tiểu đội 7 này… cùng vớiphần lớn những người mà Chu Ngọc vô cùng quen thuộc, lúc này cũng đãđược điều đến Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, lại cũng chỉ có mỗimột mình hắn là bị điều tiến vào Sư đoàn Thiết giáp 7 mà thôi. Mặc dùchưa nói tới cảnh xung quanh đều là những người lạ, không hề có ai thânthiết, nhưng cuối cùng vẫn là có chút cô độc cùng với bị cô lập. Loạicảm xúc này bởi vì vài loại sự tình nào đó gần đây khiến cho trở nên vôcùng nồng đậm, khiến cho một gã thanh niên vốn xưa nay vô cùng ôn nhuậnnhư ngọc, lúc này cũng cảm thấy trong lòng có một tia buồn bực phẫn nộkhó có thể nào ức chế được.
Sau khi trầm mặc thật lâuthật lâu, cho đến lúc những mụn nước màu trắng trên lớp da giữa các ngón tay của hắn cùng với một màu tuyết trắng truyền vào cặp mắt khiến chocó chút đau nhức, một tia buồn bả bi ai trên khuôn mặt của hắn mới dầndần thu liễm lại. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, xuyên qua con đường thông đạo bằng tuyết có chút thấp bé, bước nhanh vào trong gian phòng của Tổng bộ Doanh đoàn.
Doanh Đoàn trưởng Doanh Đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, Đông Phương Phái, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế da thú, tay cầm tách cà phê nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua thập phần annhàn.
Lúc còn ở trên tinh cầu S1, Sư Đoàn trưởng ĐỗThiếu Khanh vẫn luôn có thói quen đeo một cặp găng tay màu đen nhỏ làmbằng loại da dê cao cấp, cái này gọi là bắt chước người trên, mấy gãquân nhân sĩ quan cao cấp thuộc hạ của Đỗ Thiếu Khanh cũng đều tiêmnhiễm cái loại thói quen đáng buồn bực này. Huống chi nơi này lại chínhlà tinh cầu 5460, trong những khu rừng rậm bên cạnh khu sông băng kiatràn ngập những đầu dã thú không có bức tường vây điện tử bảo hộ…
Chu Ngọc nhìn thấy một màn trước mắt này, thầm nhủ trong lòng vị thủtrưởng trước mặt mình đây, mặc dù trên mặt cũng đeo một cặp kính râmhoàn toàn đồng dạng, nhưng cũng vĩnh viễn không có khả năng học được bềngoài lãnh ngạo của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia.
Sau khi thoáng dừng lại phía cửa phòng một lúc sau, Chu Ngọc mới trầm giọng nói:
- Tôi thật sự muốn biết, ông rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì. Ông cóbiết hay không, ở trên cánh đồng tuyết cách ông không đầy bốn trăm kmbên kia, chính là đang có vài ngàn vị chiến sĩ Liên Bang đang bị đámngười Đế Quốc phục kích đó!
Đông Phương Phái mở hé cặp mắt đang nhắm lại của mình ra, nhìn về phía Chu Ngọc, lạnh nhạt nói:
- Kẻ bị vây là đám nhãi con của Thanh Long Sơn. Tôi cũng không có một phen xem bọn họ trở thành chiến hữu của mình.
- Đội trưởng Đông Phương, tôi nghĩ xin nhắc ông chú ý một câu. Hiện tại phiên hiệu của bọn họ chính là Doanh đoàn I Đặc biệt của Quân đội LiênBang. Nếu như ông không muốn cái câu nói này bị Ban Nội Vụ của Bộ QuốcPhòng nghe thấy, tôi khuyên ông tốt nhất nên kiểm điểm lại nhận thức một chút, chứ không phải là dùng loại tư thế bưng cà phê hưởng thụ như thếnày đâu.
Chu Ngọc cũng không một chút khách sao nói.
- Tôi cũng muốn khuyên cậu nên kiểm điểm lại nhận thức của mình một chút…
Sắc mặt Đông Phương Phái khẽ biến đổi một chút, đứng thẳng người lên, chỉ thẳng vào mặt của Chu Ngọc, quát lớn:
- Tôi chính là Đội trưởng của cậu. Cậu đây là cái thái độ gì đây hả?Nếu như cậu không muốn buộc tôi dùng quân pháp ra mà xử lý cậu, tôikhuyên cậu tốt nhất một phen đem những lời nói vừa rồi thu hồi lại đi!
Các quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều biết rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng nhà mình cực kỳ thưởng thức Chu Ngọc này. Căn cứ vào nguyên nhân nào đó, Đông Phương Phái đối với chuyện Sư Bộ phái ChuNgọc tiến đến Doanh đoàn I của hắn tiến hành rèn luyện phi thường bấtmãn. Giờ phút này lại nghe cái gã thuộc hạ này tiến hành chỉ trích mìnhnhư vậy, liền một phen đem toàn bộ cơn tức giận của mình bộc phát ra.
- Tôi sẽ hướng ngài giải thích, Đội trưởng Đông Phương…
Chu Ngọc bình tĩnh nói, từ trong cặp mắt tựa hồ như bình tĩnh của hắnlại mang theo một tia chấp nhất quyết không chịu nhượng bộ:
- Nhưng mà thấy chết không cứu, tôi nghĩ không nên là tác phong của Sư đoàn Thiết giáp 7!
- Thứ đầu tiên của Quân đội chính là quân kỷ, chính là kỷ luật của bộđội. Dưới tình huống không hề nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ cấptrên, tôi là người toàn quyền phụ trách của Doanh đoàn I này!
Đông Phương Phái nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, không một chút khách sáo lớn tiếng khiển trách:
- Trong đầu của cậu đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy?
- Kỷ luật chứ không phải là máy móc, lại càng không phải là lãnh huyếtvô tình. Vào cái thời điểm cần phải trong thời gian ngắn nhất làm raphản ứng hữu hiệu, một vị sĩ quan chỉ huy tiền tuyến lại cố chấp chờ đợi mấy cái mệnh lệnh cho phép từ Bộ Tư Lệnh xa xôi. Tôi chưa bao giờ biếttrong kỷ luật quân đội lại có cách làm việc như thế này. Tôi thật sựhoài nghi mục đích thật sự mà ông làm như vậy là cái gì.
Một tia ngoan ý trong cặp mắt của Đông Phương Phái càng lúc càng sángdần lên, đi đến phía trước người của Chu Ngọc, lạnh giọng nói:
- Vậy cậu nói mục đích chân thật của tôi là cái gì đây?
- Tôi thật sự hoài nghi ông đang cố ý tiến hành một hồi mưu sát thảm thiết vô nhân đạo đối với đồng bào Liên Bang chúng ta!
Biểu tình Chu Ngọc thập phần bình tĩnh nói:
- Bốn ngày trước đây, Trung Tá Hứa Nhạc đã phát ra lời thỉnh cầu tiếnhành trợ giúp, nhưng ông rõ ràng là đã nhận được tin, thế nhưng lại mạnh mẽ kéo dài thời gian không chịu thượng báo tình huống lên Bộ Tư Lệnh,đây là vì cái gì? Ông đến tột cùng là muốn mượn tay đám người Đế Quốc mà giết chết các chiến sĩ đến từ Thanh Long Sơn, hay là muốn cố tình đểcho Trung Tá Hứa Nhạc cũng phải chết ở trong đó luôn hả?
- Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại chính là cậu đang hướng một vị Đội trưởngTrung Tá làm ra một hồi lên án hình sự phi thường nghiêm trọng đó!
Đông Phương Phái sau khi trầm mặc một lúc, sắc mặt hơi chút lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, tôi xác thực là xem thường cái tên Trung Tá Hứa Nhạc xuấtthân từ lính đánh thuê này, bởi vì thân là một thành viên của một chi bộ đội có kỷ luật, tôi thống hận nhất chính là cái loại biểu hiện cực kỳngốc nghếch, tôn thờ chủ nghĩa anh hùng cá nhân này. Nhưng mà muốn mưusát hắn? Tôi cần làm như vậy hay sao?
- Ông chính là muốn hỏi nên vì cái gì ông lại muốn làm như vậy à?
Hứa Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Đông Phương Phái, nói:
- Theo như ý của tôi, nguyên nhân đó là bởi vì hai anh em Thường Nhị,Thường Tam, vốn đều là quan nhân sĩ quan của Doanh đoàn I, hơn nữa bởivì nguyên nhân buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp hôm trước, TrungTá Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng đã phát sinh một hồi xung đột, chonên ông như thế nào lại không muốn hắn chết chứ?
- Đừng có quên rằng cậu hiện tại chính là một quân nhân sĩ quan của Sư đoànThiết giáp 7 đó. Nên nhớ kỹ cái mông của mình nên ngồi ở bên nào!
Ánh mắt của Đông Phương Phái lúc này trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, gằn từng tiếng nói:
- Hơn nữa cậu trước giờ đều vẫn luôn xem thường ta, xem thường ngườicủa Sư đoàn Thiết giáp 7 chúng ta. Chúng ta từ trước đến nay vẫn khôngcó thói quen ở trên chiến trường mà hướng về phía sau lưng đồng bào củachính mình nổ súng bao giờ.
- Tôi đến đây chỉ là muốn hỏi ông một câu, ông rốt cuộc là có cứu hay là không cứu?
Chu Ngọc cảm nhận được trên người của đối phương chợt truyền đến một cỗ cảm giác nguy hiểm nào đó. Đông Phương Phái là sĩ quan cấp trên caonhất của chi bộ đội này, còn Chu Ngọc hắn tuy là quân nhân sĩ quan dođích thân Đỗ Thiếu Khanh tự mình đưa đến đây tham gia thực tiễn, nhưngmà nếu quả thật đối phương muốn dùng quân pháp để xử trí mình, bản thânmình cũng không có bất cứ biện pháp nào cả. Nhưng mà nghĩ đến cảnh chiến trường cách nơi này mấy trăm km, hiện tại không có bất cứ tin tức gìtruyền về, hắn liền muốn đem lời này hỏi cho rõ ràng.
- Tôi không phải mãng phu, cũng không phải là quân nhân sĩ quan bất tuân quân kỷ.
Mí mắt Đông Phương Phái khẽ cụp xuống, nói:
- Người đâu! Đem hắn giam giữ vào ngục tối mười ngày!
Vào đúng thời điểm này, gã binh sĩ thông tin rất nhanh bước đến bên cạnh hắn, dùng ngữ khí vô cùng khẩn trương nói:
- Điện báo của Sư Đoàn trưởng!
o0o
Tại Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 7, Tây Môn Cẩn cầm trong tay chiếckhăn mặt, im lặng đứng ở một góc sáng sủa. Hắn nhìn về phía vị Sư Đoàntrưởng sắc mặt âm trầm cắt đứt điện thoại, liên tưởng đến quân lệnh củaBộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang mà Sư Đoàn trưởng vừa mới nhận được, tâmtình trong lòng cũng không nhịn được hơi hơi trầm xuống. Hắn rất nhanhtiến lên một chút, đem cái khăn mặt nóng bỏng đưa đến trong tay của ĐỗThiếu Khanh.
Đỗ Thiếu Khanh cầm lấy cái khăn mặt nóngbỏng, dùng sức xoa bóp, lau mạnh phần da thịt trên mặt mình, sau khikhôi phục một chút tinh thần lại, mới từ từ ngồi trở lại trên chiếc ghếquen thuộc của mình, giương mắt về phía bản đồ điện tử cùng với những số liệu quân sự hiển thị trên màn hình vi tính trước mặt, tiếp tục tiếnhành công tác thôi diễn chiến thuật đã bị ngắt ngang lúc trước.
Mười năm trước đây, chính bản thân hắn tự mình thỉnh cầu được điều nhập vào trong Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu II Liên Bang vốn đã trầmluân đến cực điểm. Bắt đầu từ thời điểm đó, chi bộ đội này đã đạt đượcvô số những thắng lợi trong các lần thôi diễn quân sự do Quân đội LiênBang tổ chức, nhận được vô số ánh mắt kính sợ thậm chí là vô cùng sùngkính. Mà cái chi bộ đội này lại thủy chung không có bất cứ cơ hội nào ởtrên chiến trường phô bày a những thắng lợi chân chính của mình, đổi lấy những công huân chân chính nhất. Hắn cũng bị một vị đại nhân vật nào đó thân nắm giữ quyền lực cực cao trong Quân đội Liên Bang mạnh mẽ áp chếsuốt mười năm trời.
Mười năm sau đó, hắn rốt cuộc cũngcó thể chân chính gia nhập vào tiền tuyến thật sự. Hắn cùng với chi bộđội trong tay của hắn quả thật cũng không khiến cho toàn bộ Liên Bangthất vọng, ngay từ phát súng đầu tiên khai hỏa cho lần hành động quân sự Thắng Lợi tại Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia, sau đó hóa thành luồngbão táp đột tiến Bắc phạt, một phen đem chi bộ đội chủ lực của Đế Quốcđập cho biến thành tan tác. Cho đến ngày hôm nay, lại đem chi tàn quâncòn lại của Đế Quốc bức nhập vào trong khu vực tuyết vực sông băng kia,tìm không ra bất cứ cơ hội bỏ chạy nào nữa. Trong vô số tràng chiến đấuxinh đẹp đến thảm thiết trên khu vực Cực Bắc này, Sư đoàn Thiết giáp 7cũng đã hoàn mỹ thực hiện ra vô số những nhiệm vụ chiến lược, không hềxảy ra bất cứ bất trắc nào cả.
Rất nhiều người đối vớiĐỗ Thiếu Khanh cũng đều có những đánh giá giống như nhau: có lối suynghĩ kín đáo trầm mặc giống như một đầu yêu quái, lãnh khốc mà vô tìnhgiống như là một góc tuyết tùng. Theo như Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, hoặc là bên trong Quân đội Liên Bang cùng với hàng trăm tỷ công dân bình thường của Liên Bang, đều muốn đem hắn nhìn thành một nhân vật sĩ quan chỉ huy nổi danh nhất trong Quân đội Liên Bang đương đại, cho rằng hắn cực kỳcó khả năng trở thành người nối nghiệp của Quân Thần đại nhân.
Nhưng mà bên trong vũ trụ này không có bất cứ cái thành công gì gọi làngẫu nhiên cả. Người bên ngoài chỉ là nhìn thấy bề ngoài lạnh lùng, lãnh khốc tiêu sái của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, phong cách chỉhuy tinh diệu giống như một vị Chiến Thần vậy, thế nhưng lại cũng chỉ có những gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ bên người trung thành nhất của hắn, mới có thể biết được vị Sư Đoàn trưởng của chính mình khi đối mặt vớibất cứ một hồi chiến dịch quân sự bất luận lớn nhỏ như thế nào, cũng đều hao phí không biết bao nhiêu thời gian để mà tiến hành thôi diễn chiếnthuật cùng với chuẩn bị kỹ càng trước khi chiến đấu. Dùng cái loại từngữ thời viễn cổ ‘hết lòng lo lắng’ để mà hình dung, cũng tuyệt đốikhông chút quá đáng chút nào.
- Doanh đoàn I của HáchLôi, ba ngày trước đây cũng đã hướng về phía Đông Bắc mà xuất phát rồi.Doanh đoàn 2, Doanh đoàn 3 của Sư đoàn Thiết giáp 17 buổi tối ngày hômqua cũng đã băng xuyên qua khu trận địa của Đông Phương Phái, bọn họ đãchiếm được thời cơ trước chúng ta rồi.
Tây Môn Cẩn đầu tiên tiến hành báo cáo một chút tình huống trước mắt, sau đó mới hơi thử thăm dò, giải thích nói:
- Đông Phương đệ trong lúc nhất thời cũng đã biết được tin tức này, hơn nữa cũng đã thông báo cho Sư Bộ rồi, chỉ là lúc đó thì ngài đang ngủ…
Đỗ Thiếu Khanh ánh mắt cũng không hề rời khỏi màn hình tấm bản đồ điệntử, cây bút ghi chép điện tử trong tay hắn thỉnh thoảnh ở trên bản đồviết ra một vài ký hiệu kỳ quái gì đó mà chỉ có mỗi mình hắn mới hiểuđược, nghe được những lời nói của Tây Môn Cẩn, hắn khẽ đưa tay phải lênphất phất mấy cái.
Tây Môn Cẩn trong lòng khẽ hít mộthơi, hắn biết Sư Đoàn trưởng lúc này đối với những việc làm của ĐôngPhương Phái đã phẫn nộ đến cực điểm rồi. Chỉ là hắn cùng với Đông Phương Phái đã cùng nhau sinh hoạt trong cùng Sư đoàn hơn mười năm trời, cũngđều là thân binh trung thành nhất của Sư Đoàn trưởng, tình cảm vô cùngthâm hậu, lúc này nghĩ muốn giải thích vài câu gì đó, hy vọng có thểgiải trừ bớt một chút cơn tức giận của Sư Đoàn trưởng.
Mấy chục phút đồng hồ sau đó, Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng hoàn thànhcông tác thôi diễn quân sự mà ông ta đang làm dang dở, thần tình mệt mỏi khẽ xoa xoa nhẹ thái dương của mình, nhưng lại vẫn như cũ duy trì tưthế ngồi thẳng lưng, cũng không chịu dựa mình vào lưng ghế.
- Kỷ luật chính là thứ quan trọng nhất của bất cứ chi bộ đội nào. Chodù là lần này Sư đoàn Thiết giáp 17 đã giành được cơ hội tiến công trước chúng ta, nhưng mà ta cũng không có bởi vì chuyện này mà cảm thấy tứcgiận.
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ âm trầm, nói:
- Nhưng mà hắn không ngờ lại có lá gan đem tin tức Hứa Nhạc từng cầuviện chúng ta áp chế xuống như vậy. Điều này ta tuyệt đối không thể thathứ!
Tây Môn Cẩn có chút gian nan, hạ giọng giải thích:
- Sư Đoàn trưởng, tôi tin tưởng rằng Đông Phương đệ sẽ không hành động ngu xuẩn đến như thế đâu.
- Phải vậy không?
Đỗ Thiếu Khanh hỏi lại một câu, thời khắc này một câu hỏi đơn giảntrong miệng của ông ta phát ra lại tràn ngập một loại áp bách mười phần. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía cặp mắt của Tây Môn Cẩn, nở nụcười tự giễu nói:
- Hoặc có lẽ là, hắn chính là muốndùng sự ngu xuẩn của chính mình, để thay cho ta diệt trừ một gã đối thủtrong tương lai? Từ lúc nào ở trong mắt của các cậu, ta lại trở nên sađọa đến mức xem cái tên tiểu tử Hứa Nhạc kia thành đối tượng uy hiếpđây? Càng quan trọng hơn nữa chính là… Chẳng lẽ ta chưa từng có dạy dỗcác cậu, ở trên chiến trường, điều khiến cho ta không thể dễ dàng thathứ nhất, chính là ở trong đầu ngoại trừ việc quan tâm đến thắng bại,còn có loại tạp niệm khác…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]