Chương trước
Chương sau
- Đợi sau khi chiến dịch lần này chấm dứt, ta sẽ hướng Bộ Quốc Phòng đề nghị cắt bỏ quyền hạn hiện thời của Đông Phương Phái.

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Cậu cũng không cần phải biện hộ cho hắn nữa.

Tây Môn Cẩn thật ra cũng không có định thay Đông Phương Phái mà cầutình, bởi vì hắn rất rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng mà hai người bọn họ đãlập chí đi theo trước mặt mình này có được tính tình kiên nhẫn lãnh lệđến thế nào. Một khi ông ta đã làm ra một quyết định gì đó, trừ phi cómột vị Tướng quân cấp bậc cao hơn ông ta trực tiếp dùng quân lệnh để ápchế, bằng không ông ta sẽ tuyệt đối không thay đổi quyết định của mình.

- Vâng, Sư Đoàn trưởng!

Tây Môn Cẩn ngay sau đó sạch sẽ lưu loát mà thay đổi chủ đề:

- Căn cứ theo suy tính, Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn xâmnhập vào trong khu vực bão từ bùng nổ mạnh mẽ nhất, rất khó có thể chống đỡ qua được mấy ngày hôm nay. Cho dù là ba cái Doanh đoàn của Sư đoànThiết giáp 17 toàn bộ đuổi kịp đi tới, chỉ sợ là cũng đã muộn rồi. Dùsao tình hình khí hậu bên kia vô cùng ác liệt. Đám người Đế Quốc lại đãtập kết toàn bộ các tàn quân của mình lại, sự chênh lệch về mặt lựclượng vốn dĩ rất lớn.

- Chiến tranh mặc dù là do con người thực hiện, nhưng tuyệt đối cũng không thể bỏ qua tác dụng của trang bị…

Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng nói:

- Đạn dược, trang bị của đám tàn quân Đế Quốc có thể duy trì được những luồng sóng công kích cường độ cao liên tiếp hay không, bản thân cũng đã là một vấn đề rồi… Nếu như, Trung Tá Hứa Nhạc có thể tiến hành sửa chữa lại được hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của Doanh đoàn Thanh LongSơn kia, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ được.

Hai người ở giữa Sư Bộ tiến hành một hỏi một đáp, cực kỳ giống như là ở trong học viện, một vị Giáo sư cùng với gã học viên của mình đang traođổi bài học thực tế với nhau. Trên thực tế thì, từ sau khi Đỗ ThiếuKhanh bắt đầu nhập ngũ, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn đối với đám thuộchạ vô cùng sẵn sàng chỉ giáo những tiêu chuẩn chỉ huy chiến lược. TâyMôn Cẩn thì lại vô cùng chăm chú lắng nghe những phân tích của Sư Đoàntrưởng, tâm tình thế nhưng lại cùng với trước đây có chút khác biệt.Trong lòng bất chợt sinh ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

Lý niệm tác chiến của các chi bộ đội Liên Bang, mãi vẫn luôn mơ hồ chia ra làm hai loại lý niệm hoàn toàn khác nhau. Một cái chính là chú trọng về mặt trang bị, một cái chính là chú trọng vào phong cách chỉ huy tácchiến. Lý niệm cùng với công tác huấn luyện từ trước đến giờ của Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là chú trọng về mặt phương diện chỉ huy chiến lượcnày. Năm trước Bộ Quốc Phòng ở trong căn cứ huấn luyện chỉ huy của BộQuốc Phòng đã triển khai một hồi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp,chính là muốn hướng về phía các quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân độiLiên Bang thể hiện khả năng đột phá mang tính cách mạng của đầu Robot MX kiểu mới, hầu mong muốn mang đến một hồi cải cách đối với trận chiếntranh lần này. Nhưng mà tựa hồ như hiệu quả cũng không được quá mức rõrệt như mong đợi.

Trong hai loại lý niệm quân sự này,Đỗ Thiếu Khanh không hề nghi ngờ chính là nhân vật điển hình nhất củaloại lý niệm thứ hai. Nhưng mà hiện tại xem ra, tựa hồ… chính bản thânông ta đã làm ra một loại thay đổi nào đó. Ở trong Sư đoàn Thiết giáp 7đã trang bị một lượng lớn đầu Robot MX kiểu mới của Quân đội Liên Bang. Ở trong đại đa số các lần chiến dịch quân sự trong hồi chiến tranh này,hết thảy các điều kiện tác chiến mà ông ta tiến hành, cũng đều phát huyra lực công kích siêu cường của đám Robot MX. Cái loại chuyển biến vềmặt lý niệm chỉ huy như thế này, liền trong câu nói vừa rồi kia đã thểhiện rõ ràng không chút bỏ sót.

- Về mặt tuân thủ kỷ luật, Đông Phương Phái không hề làm sai cái gì. Vấn đề này ta cũng không muốn bàn lại nữa.

Đỗ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn về phía tấm bản đồ điện tử trước mặt mình, lạnh nhạt nói:

- Nhưng mà một khi đã ngay từ đầu quyết định không hành động, như vậykế tiếp cũng liền không nên cử động quá nhanh. Sư đoàn Thiết giáp 17 sovới chúng ta đã hành động sớm hơn một bước, cái loại công lao này cũngkhông cần mạnh mẽ chiếm đoạt.

- Vâng, Sư Đoàn trưởng!

Tây Môn Cẩn gật gật đầu đáp ứng. Tiếp theo sau đó biểu tình nhất thời ngưng đọng lại, hạ giọng nói:

- Tôi vừa nhận được tin tức từ phía bên tinh cầu S1 bên kia. Có thể một thời gian sắp tới cần phải đi về một chuyến.

Bàn tay đang cầm cây bút ghi chép điện tử của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nắmchặt lại một chút, thoáng trầm mặc một lát, nhưng cũng không có mở miệng nói gì, tiếp tục tiến hành công tác thôi diễn quân sự của chính mình,tựa hồ như ngầm tỏ vẻ đồng ý.

Tây Môn Cẩn khẽ mỉm cười, đứng sau lưng Đỗ Thiếu Khanh làm ra một động tác kính chào theo tiêuchuẩn nghi thức của Quân đội Liên Bang, sau đó xoay người đi ra khỏigian phòng.

Đỗ Thiếu Khanh lúc này mới ngẩng đầu nhìnlên, nhìn về phía cánh cửa mở rộng không một bóng người. Suy nghĩ củaông ta cũng không biết thả đi đến phương trời nào. Trong hai tròng mắtthường xuyên toát ra những tia quang mang lãnh liệt giống như băngtuyết, chợt hiện ra một tia nghi hoặc vô cùng hiếm có cùng với một tiaảm đạm và tự xét.

Những người lập chí trung thành đitheo hắn như Tây Môn Cẩn cùng với Đông Phương Phái vậy, ở trong Quân đội Liên Bang này, những đối tượng mà Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thưởngthức cũng có không ít. Ông ta lúc này cũng thật sự không biết Tây MônCẩn vào thời điểm này quay về Thủ Đô Tinh Quyển để làm cái gì. Nhưng màbởi vì đó chính là ý tứ của người đó, cho nên ông ta cũng không khẽ đếnsẽ hỏi đến. Chỉ là trong mơ hồ, ông ta tựa hồ cảm thấy có chút chuyệntình gì đó không tốt đang phát sinh. Nhưng mà ông ta lại ngầm đồng ý cho cái loại sự tình này phát sinh…

Ở một loại thời khắcnào đó, không thèm nhắc tới, bản thân chính là một loại bày tỏ thái độchân thật nhất. Cặp mắt của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nheo lại một chút, nhìnthấy được một tia bóng râm nhàn nhạt ẩn sâu bên trong nội tâm của chínhbản thân mình. Trong lòng chợt sinh ra một tia tình tự cực kỳ phức tạpnào đó, tay phải theo bản năng khẽ dùng sức một chút. Rắc một tiếng vang lên, cây bút ghi chép điện tử trong tay ông ta đã gãy làm đôi. Loại mực màu đen bên trong ruột của cây bút nhất thời tuôn trào ra, rơi thẳnglên trên tấm bản đồ điện tử, đem một khu vực bão tuyết cuồng bạo ở phíaĐông Bắc, vẽ loạn ra thành một mảnh vết bẩn thật to.

o0o

Trong khu vực giao chiến giữa cánh đồng tuyết trên khu vực sông băng,vẫn như cũ là những vũ điệu tuyết bạo điên cuồng. Ở chính giữa khu vựcchiến trường, trên một cái gò đất bằng băng tuyết gần sát với trận tuyến của đám người Đế Quốc, một ụ tuyết trắng động lại ở đó bị gió thổi ápbách quá mức, khiến cho gần cứng như băng. Trong tầm nhìn bị vô số những bông tuyết hỗn loạn hạn chế lại, không thể nhìn thấy được cái gì khácthường cả. Cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối đá tảng màu đen to lớn gìđó, mơ mơ hồ hồ nổi lên trên phía trước ụ tuyết lớn kia. Tựa hồ như làbị những luồng cuồng phong mạnh mẽ của đất khách thổi quét mà đến, nênđành phải bất đắc dĩ chuyển nhà đến tận nơi này.

Chỉkhi nào tiến sát đến phía trước mặt của khối đá tảng màu đen kia mà cẩnthận quan sát, đại khái mới có khả năng nhìn ra được bên dưới lớp ngụytrang của tảng đá kia, chính là một cái thiết bị thăm dò tín hiệu độnhắm cao, đặc chế của Quân đội Liên Bang. Nhưng mà đám Quân viễn chinhĐế Quốc sớm đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, toàn bộ chỉ dựa vào sựđiên cuồng của mình mà cố gắng kiên trì, vốn cũng không có ai ở trongmột trận bão tuyết khủng bố như thế này mà cẩn thận tiến hành dò xétxung quanh trận tuyến của chính mình cả. Trong suy nghĩ của bọn họ, chibộ đội Liên Bang đang bị bao vây bên kia so với chính mình càng thêm yếu ớt hơn nhiều, khó có thể chống đỡ lâu dài được, vốn không thể nào lạiđi tiến sát về phía doanh trại của chính mình để mà thăm dò.

Bên dưới cái tảng đá màu đen thăm dò kia chính là một sợi dây màu trắng cực kỳ tinh tế. Sợi dây màu trắng kia chính là sử dụng loại dây dẫn làm bằng loại vật liệu chịu được nhiệt độ siêu thấp. Ở trong hoàn cảnh cựckỳ giá lạnh như thế này, vẫn như cũ có thể cam đoan đủ khả năng hoạtđộng bình thường. Sợi dây dẫn màu trắng này kéo dài mãi thẳng xuống phía mặt đất bên dưới lớp tuyết dày, cho đến mấy thước sâu bên dưới lòngđất.

Trong một cái động tuyết ở sâu bên trong lòng đấtlà một mảnh u ám. Ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu hơi có chút gian nanxuyên qua đường ống thông hơi nhỏ bé, căn bản không có khả năng chiếurọi ra màu sắc thực tế của vách tường bốn phía cái động tuyết kia.

Không gian của cái động tuyết này cực kỳ nhỏ. Thi Thanh Hải, thân mặcmột bộ trang phục phòng lạnh thật dày, đang ngồi ở trong đó, khẽ nhắmlại hai mắt, thân thể hơi co lại giống hệt như một con tôm, đang tiếnhành nghỉ ngơi. Trong lòng hắn chính là đang ôm một khẩu súng ACW lớn,toàn thân phát ra ánh sáng kim chúc sáng bóng mười phần. Lúc này hắn căn bản vốn không hề để ý đến những số liệu bên ngoài thông qua sợi dây dẫn màu trắng kia truyền đến màn hình vi tính ở trước mặt, lại giống như là một con gấu tuyết đang trong thời gian ngủ đông vậy, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại.

Hắn đã tiến hành ẩn núp bêntrong cái động tuyết bên dưới gò đất này suốt hai ngày trời. Toàn bộnhững tia nước do hắn thở ra bên dưới chòm râu dưới hàm lúc này cũng đãngưng kết thành từng sợi tơ băng mỏng mạnh, nhìn qua có chút buồn cười.Trên thực tế, nếu như không phải hệ thống chống lạnh trong bộ trang phục phòng lạnh trên người hắn, đem theo loại nước chuyên dụng tự động tăngnhiệt độ không ngừng tuần hoàn khắp nơi bên ngoài thân thể của hắn, chỉsợ lúc này cả người hắn sớm đã bị đông lạnh thành một cái trụ băng rồi.

Chẳng biết bao lâu sau đó, Thi Thanh Hải nhất thời tỉnh lại, mở hai mắt ra, quét mắt liếc nhìn về phía những hình ảnh xuất hiện trên màn hìnhvi tính, sau đó lại chợt nhắm mắt lại, cố gắng tiết kiệm hết sức có thểnhững tinh lực cùng với thể lực của chính mình, tận lực cam đoan nhiệtđộ cơ thể không được phép giảm xuống đến mức không thể chấp nhận được. Ở bên ngoài phiến quân doanh này ẩn núp thật lâu rồi, mãi cho đến bây giờ vẫn không có phát hiện ra mục tiêu nào đáng giả để cho hắn ra tay, thật sự khiến cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

Hai ngàytrước đây ở bên ngoài khu vực chiến đấu, hắn đã lặng lẽ không một tiếngđộng, bắn tỉa giết chết ba gã quân nhân sĩ quan cơ sở của Đế Quốc, cuốicùng lại nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục làm mãi như vậy, thật sự là khôngchút đã ghiền. Một thành viên của Hiệp hội Ba Nhất, ôm trong tay khẩusúng bắn tỉa mạnh mẽ nhất khắp cả vũ trụ này, là nhân vật mà ngay cảMạch Đức Lâm cũng đã từng ám sát qua, nếu như cũng chỉ bắn tỉa ám sátmột vài gã quân nhân sĩ quan hạ cấp ngu xuẩn của Quân viễn chinh ĐếQuốc, liền phải táng thân bên trong những cơn bão tuyết này… Cái loạichết đi này thật sự là không có lời mà, không quá đồ sộ, rất là không có mỹ cảm.

Cho nên hắn mới bắt đầu hướng về phía khu vựcquân doanh của Đế Quốc mà di chuyển đến. Trên đỉnh đầu của hắn lần lượtcó vô số những viên đạn vèo vèo bay qua, dưới mí mắt của vô số người,trầm mặc mà tiến về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc chuyện sống chết, nương theo bên cạnh đám người Đế Quốc mà tiến về phía trước, lặng lẽ khôngmột tiếng động đi vào bên trong cái ụ đất bí mật này.

Rất khó mà tưởng tượng ra được quãng đường dài chín km này, Thi ThanhHải là làm thế nào mà có thể tiềm phục đến được, lại là như thế nàokhiến cho không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện ra được hành tungcủa chính mình. Hành động dũng mãnh như thế, thật sự là khiến cho ngườikhác không thể nào tin tưởng nổi.

Bên trong động tuyết, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, nheo lại cặp lông mi thanh tú vô cùng xinh đẹp, khẽ mở miệng mắng ra một câu thô tục, nhưng lại cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Hắn từ trong cái túi dụng cụ ngay bên cạnh màlấy ra một bình phun khí vụ cầm tay, cẩn cẩn thận thận mà phun lên xungquanh phần miệng của cái động tuyết kia một chút dung dịch nhiệt độ siêu thấp. Lớp vách tuyết xung quanh vừa mới có dấu hiệu xốp xuống, liềntrong khoảnh khắc trở lại cứng rắn vô cùng.

Cái độngtác này của hắn đã làm ra không biết bao nhiêu lần, mới có thể cẩn cẩnthận thận mà duy trì được bề ngoài của phiến ụ tuyết này không có chúbiến hóa. Nhưng mà có một sự tình khiến cho cái gã Thi công tử khôngbiết sợ là gì này cảm thấy cực kỳ tức giận chính là, hắn trước đây lợidụng hoàn cảnh nửa đêm mà tiến hành thăm dò khắp nơi xung quanh Doanh Bộ của đám người Đế Quốc, không ngờ lại cũng không thể nào phát hiện ramột địa điểm ngụy trang nhắm bắn tốt hơn trong hoàn cảnh đầy tuyết này.

Sau khi làm xong những công việc theo lệ thường này, hàn ý khắp bốnphía càng tăng thêm một phần nữa. Ánh mắt của Thi Thanh Hải khẽ liếcnhìn về phía đồng hồ một cái, phát hiện lúc này đã là thời điểm sángsớm, liền mạnh mẽ xốc lại tinh thần, cũng không tiếp tục nghỉ ngơi nữa.

Cái đồng hồ trên cổ tay của hắn nhìn qua bề ngoài cũng là loại đồng hồtheo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang mà thôi, nhưng mà trên thực tế nó chính là loại sản phẩm đã được Hứa Nhạc đích thân cải tiến, gửi đến cho hắn. Bản thân nó có rất nhiều các loại ứng dụng thực tiễn khác mà loạiđồng hồ bình thường căn bản không có. Mỗi khi ngồi bên trong cái độngtuyết này nhìn đồng hồi, Thi Thanh Hải cũng đều nhớ tới cái gã huynh đệcó nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thế nhưng tính cách lại vô cùngngoan cường, đại đa số thời điểm cũng đều ngu xuẩn và bướng bỉnh giốngnhư một tảng đá kia, có chút im lặng mà nghĩ đến, có lẽ hắn khó có thểgặp lại gã huynh đệ này nữa.

Nhưng mà phần lớn các thời điểm còn lại, hiện tại Thi Thanh Hải đang suy nghĩ chính là nhữngchuyện tình mà hắn cần phải làm sắp tới.

Hắn lẳng lặngnhìn về phía quầng sáng bắn ra từ trên mặt của đồng hồ, nhìn về phíahình ảnh của một nữ tử thanh mị mặc một bộ quần áo đỏ tươi cùng với mộtđứa bé trai xinh xắn tinh nghịch còn nằm trên tay, đang nằm trong lòngcủa nữ tử kia, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt hiện lên một tiatình tự thỏa mãn nhàn nhạt.

o0o

Hai mươi mấyđầu Robot MX khổng lồ không hề ngụy trang di chuyển lẫn lộn bên trongđoàn xe thiết giáp càng nhiều hơn, không ngừng di chuyển đi tới bêntrong cơn bão tuyết dày đặc. Vô số những tiếng động cơ gầm rú âm sắchoàn toàn bất đồng với nhau xen lẫn cùng một chỗ, chấn động cho nhữngmảnh tuyết đọng rơi vãi trên bề mặt của đám xe thiết giáp cùng với Robot toàn bộ bằng kim chúc kia rơi thẳng xuống mặt đất.

Cái chi bộ đội toàn bộ là do sắt thép tạo thành này, căn bản không thèm để ý đến chuyện hành tung của chính mình có bị người khác phát hiện haykhông, trầm mặc di chuyển đến mức thậm chí có thể gọi là kiêu ngạo cuồng vọng ở trong mảnh cánh đồng tuyết không ngừng di chuyển khắp nơi. Chỉlà bọn họ rất kỳ quái, mãi vẫn luôn duy trì tốc độ hành quân cực nhanhcủa chính mình, thế nhưng cũng không có cái loại biểu tình lo âu đáng lý phải xuất hiện khi tiến hành tác chiến trên chiến trường bình thường.

Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của Quân đội LiênBang, vị Đội trưởng của bọn họ, Trung Tá Hách Lôi lúc này trong lòng vôcùng lo âu. Bản thân hắn ngồi trên chiếc xe điều khiển chỉ huy tácchiến, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, lớn tiếng mắng:

- Cảmột Doanh đoàn Thiết giáp, ở trên mặt cánh đồng băng lăn lộn suốt haingày trời, cuối cùng không ngờ lại quay trở lại chỗ cũ? Ta hỏi mấy têngia hỏa các người bình thường làm ăn như thế nào vậy hả?

- Bão địa từ bùng nổ ở khu vực này thật sự là quá mức lợi hại, cáctuyết sóng dài thông tin toàn bộ đều bị cắt đứt, còn cái loại sóng tínhiệu lọc sóng kia lại mãi cũng không có xuất hiện lần nữa…

Gã Liên trưởng phụ trách khống chế hệ thống liên lạc biểu tình vô cùng buồn bực giải thích một câu.

- Giải thích với ta thì có tác dụng gì cơ chứ? Chúng ta lần này chínhlà trộm đi tiến hành hỗ trợ đó. Hoặc nói chính xác hơn là chúng ta kháng lại quân lệnh tiến đến đây hỗ trợ. Nếu như cuối cùng chúng ta cũngkhông thể tìm thấy được chi bộ đội Thanh Long Sơn bị phục kích kia,chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất đó!

Hách Lôiquả thật đã không biết Bộ Chỉ Huy lúc này đã quyết định hỗ trợ cho Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn. Hắn nghĩ đến tình cảnh hiện tại bâygiờ của chính mình, nghĩ đến những tình huống có thể phát sinh bất cứlúc nào trên chiến trường, giận dữ hét lớn lên:

- Nóitrắng ra là, ta không quan tâm đến sự sống chết của đám chó hoang ThanhLong Sơn kia, nhưng mà nếu bởi vì nhóm chúng ta đến tiếp ứng quá muộn,để cho Giáo quan xảy ra bất trắc cái gì, như vậy trước khi ta rút súngtự sát, tuyệt đối sẽ bắn chết toàn bộ các người trước!

Bánh xích của chiếc xe thiết giáp ở trên mặt tuyết khẽ phập phồng mộtchút, không khí bên trong thùng xe cũng là thập phần áp lực. Đám binhlính khống chế hệ thống liên lạc của Doanh đoàn I tâm tình thập phầnbuồn bực. Đối với cái loại thiên nhiên bạo ngược như thế này, con ngườiluôn luôn thể hiện ra vẻ vô năng bất lực của chính mình. Trên thực tếbọn họ căn bản không tin rằng, hai con Robot của vị Tổng Giám đốc Kỹthuật Hứa Nhạc kia, có thể ở trong phiến tuyết vực, dưới hoàn cảnh nhưthế này lại có thể tìm ra được vị trí của chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia, trừ phi vận khí của bọn họ cực kỳ tốt.

Hách Lôi sau khi một phen phát tiết ra sự tức giận của mình, lập tứckhôi phục lại sự bình tĩnh. Thân là một gã quân nhân sĩ quan do Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng, đại não hắn rất nhanh chuyển động trong chốc lát, liền nghĩ ra được một chuyện tình nào đó…

-Trở lại địa điểm ban đầu cũng không phải là tệ lắm. Chỉ có cái loại ngungốc giống như chúng ta vậy, mới có thể trong hoàn cảnh như thế này tiến hành cái loại định vị điện tử tiên tiến nhất gì gì đó. Giáo quan chínhlà từ nơi này tiến vào khu vực bão địa từ bùng nổ, như vậy thì Cố TíchPhong có lẽ sẽ biết được phương vị đại khái của tín hiệu sóng lọc kia…Mau truyền mệnh lệnh của ta đi!

Hách Lôi lớn tiếng rống lên với đám thuộc cấp:

- Toàn bộ Doanh đoàn I tản ra thành hình chữ nhất, đầy cuối song phương duy trì độ rộng khoảng hai mươi km, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới. ĐámRobot MX có thể thoát ly khỏi đội hình bản đội, theo hình quạt, trảithảm tản ra…

- Các người ban ngày dùng ánh mặt trờitrên không trung mà kiểm tra phương hướng, ban đêm nhìn ánh trăng, cứnhư vậy mà truy tìm cho ta!

- Tên gia hỏa nào có vậnkhí tốt, nghe được tiếng súng vang đầu tiên của chiến trường, ta sẽ ghicông đầu cho hắn trong trận chiến dịch này!

- Phương hướng: Đông Bắc Thiên Bắc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.