Ly rượu thứ hai, một tia ánh năng, từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lêncành cây, lên khuôn mặt của ta. Gió xuân nhẹ thổi, lá xanh reo vui chàođón tan… Ly rượu thứ hai, chim chóc trên cành ríu rít mời đón. Ly rượuthứ ba, bóng trăng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi, khiến cho ta quên mấtmình là ai…
- Ly rượu thứ năm, gã thiếu niên phóng đi,băng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây rừng xanh miết trùng điệp khắp nơi. Đến ly rượu thứ sáu, cây cầu đá uốn cong uốn cong. Cuối đầu cầu có côthiếu nữ, cuối cây cầu đá có cô thiếu nữ! Thiếu nữ, thiếu nữ! Đó làngười yêu bé nhỏ của ta! Những cô này cũng là cô thiếu nữ bé xinh củata!
Chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu không ngừng lướt đi trên con đường quốc lộ của Lạc Nhật Châu dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ. Chiếc ô tô đang hạ cửa kính xuống chạy đi băng băng, ngày hômnay rốt cuộc cũng không thể hiện ra vẻ cổ xưa thần bí giống như bìnhthường nữa, mà là có một loại cảm xúc giống như là một gã thiếu niên mới lớn vậy.
Kẻ đang ngồi ở trong xe, lúc này đang vôc ùng khoan khoái mà tận hưởng những luồng gió xuân đang đập mặt mà đến. HứaNhạc cũng không thể nói là vô cùng say mê, thế nhưng lại có một loạithoái mái dâng lên từ chỗ sâu nhất trong trái tim. Hắn vừa lái chiếc xechạy đi, vừa mở miệng ca hát bài dân cả quen thuộc kia. Cái thanh âm cóchút khàn khàn thô hào quả thật không dễ nghe chút nào, thế nhưng lại vô cùng truyền cảm.
Bài dân ca kia chính là bài ‘27 lyrượu’. Những lời ca bắt đầu từ ly rượu thứ sáu trở đi cũng trở nên thôlệ trực tiếp, thô hào khoái hoạt hơn rất nhiều, những ca từ cũng trở nên hào sảng hơn.
Năm đó khi còn ở tại Lâm Hải Châu, ThiThanh Hải và Hứa Nhạc hai người mỗi lần gặp nhau đều uống rượu, mỗi lầnuống là uống say… Mỗi khi đã sai đến mức sắp chết đi, trong lòng cảmkhái, sẽ bắt đầu ca vang bài dân ca này. Mỗi khi trong lòng bi thương,Thi công tử đều sẽ nhẹ nhàng mà trầm mặc lặp đi lặp lại mấy câu ca từkhúc cuối của bài dân ca, nói về người cha… Nếu là những lúc hưng phấnthoải mái, hắn lại bắt đầu ca xướng những phần của bài dân ca nói về các cô nhân tình bé nhỏ…
Cái điệp khúc của bài dân ca nàyhát lên đến ly rượu thứ sáu, tiếng ca của các gã nam nhân sẽ nhất thờitrở nên cao vút hơn một chút, giống như là một khúc chuyển nhạc của loại đĩa hát cỗ với những đĩa nhạc màu đen khổng lồ vậy, liền không một chút ưu phiền mà đi ngâm nga về những cô thiếu nữ ở phía cuối cây cầu đá.Trừng mắt, nhếch mày ngắm nhìn các cô thiếu nữ xinh đẹp đứng bốn phíaxung quanh, cho đến khi thanh âm trở nên khàn khàn, những ca từ thét gào sẽ đem những suy nghĩ của mình phát huy ra một cách thẳng thắng, biếnnhững cô thiếu nữ kia trở thành người yêu bé nhỏ của mình.
Trước kia Hứa Nhạc cứ mãi nghĩ thấy cái loại lời ca tuyên ngôn theokiểu hận không thể đem tất cả các cô thiếu nữ xinh đẹp trong khắp thiênhạ thu phục dưới thân người của mình như thế này có vẻ quá mức trực tiếp đường đột, khiến kẻ khác nghe thấy phải xấu hổ đỏ mặt, ngay cả hắn khinghe như vậy cả người cũng đỏ bừng lên luôn.
Nhưng màlúc này ở trên con đường quốc lộ này, có ánh mặt trời chiếu rọi cùng với những luồng gió thanh xuân tươi mát làm bạn, hắn lại đối với nhữngchuyện đáng lý nên phát sinh trong phòng tối này không cảm thấy có chútkiêng kỵ gì cả. Hơn nữa suy nghĩ đến những sự phù hợp với cuộc sống nhân sinh của hắn, tự nhiên chợt nảy sinh lên một loại ý tưởng hết sức lôngbông, lại cũng có chút dũng cảm, thậm chí là lưu manh, đem mấy cái loạica từ hết sức bậy bạ này mà ca xướng lớn lên… Hắn bất chợt phát hiện ra, loại hành động như thế này, quả thật vô cùng khoái hoạt.
Hơn hai mươi tuổi, sinh ra là một đứa cô nhi dưới tầng chót của đáy xãhội, trải qua một trận phong vân nào đó, ngày hôm nay không ngờ đã làmột đại anh hùng của Liên Bang, một quân nhân sĩ quan cao cấp, dưới tayquản lý một đám những cường nhân chuyên nghiệp cùng với những con cháuđệ tử thế gia trong xã hội thượng tầng, mỗi gã bằng hữu cũng đều là nhân vật bất phàm, địch nhân cũng có bối cảnh không hề tầm thường.
Những đám chính khách giảo hoạt tàn nhẫn ở trước mặt hắn cũng phải chịu thiệt rất nhiều. Những đại nhân vật nắm trong tay quyền cao chức trọngmỗi khi nghe đến tên của hắn cũng đều phải đau đầu. Có mối quan hệscandal với cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, được thiên kim tiểuthư của đại thế gia thầm thương trộm nhớ… Tất cả những sự kiện như thế,cũng đủ khiến cho hắn có tư cách ở trong gió phong mà đắc ý, hưởng thụcái cảm giác phóng nhanh băng băng của chiếc ô tô màu đen.
Hội nghị khen thưởng tiền tuyến của Quân đội Liên Bang sớm đã chấm dứtmấy ngày, các quân nhân sĩ quan đệ tử đến từ các chi bộ đội công danhhiển hách trước khi rời đi đều đặc biệt đích thân đi đến quân doanh cáobiệt hắn, sau đó mới bước lên chuyến hành trình tiền tuyến. Hứa Nhạcbiết rất rõ ràng, ở trên chiến trường tiền tuyến, hắn và mấy gã quânnhân sĩ quan đệ tử này sẽ phải đối mặt với những cái gì. Nhưng có lẽ làbởi vì nguyên nhân đã từng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt trên tiềntuyến, lúc này đây cũng không giống với lần trước, ở trong căn tin củakhu căn cứ huấn luyện, sinh ra những cảm giác xúc động phiêu diêu tựtại, một đi không quay về nữa, ngược lại còn sinh ra một chút cảm xúchào hùng tráng chí…
Hôm nay chia tay, ngày sau sẽ cùng nhau tác chiến trên chiến trường…
Liền đúng vào lúc này, những tiếng ca từ bên trong cánh cửa sổ đangkhông ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ‘cô thiếu nữ’ nhàm chán, đang xuyênthấy thẳng lên tầng mây trắng trên trời xanh, đột nhiên ngừng bặt lại.Cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc lúc này đột nhiên nhăn tít lại, biếnthành một đường thẳng đen tít, chậm rãi điều khiển chiếc xe ô tô tấp dần về phía ven con đường quốc lộ, sau đó dừng lại.
Hắntrầm mặc quan sát cẩn thận tấm bản đồ ba chiều do những đường cong màutrắng cấu thành ngay trên đồng tử trong mắt phải của mình, nhìn thấy hai cái quang điểm màu trắng được đánh dấu cẩn thận, lúc này đã bắt đầuchậm rãi tiến vào khu vực đô thành của Lạc Nhật Châu, tâm tình khôngkhỏi dâng lên một chút phiền muộn. Đang trong hoàn cảnh vui sướng khoáihoạt đến như thế, lại bị kẻ khác quấy rầy, tâm tình nói thế nào cũngkhông thể tốt cho nổi.
Chậm rãi mở hệ thống máy tínhcủa chiếc ô tô, mở ra hệ thống bản đồ của Chủ tinh Tây Lâm, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào bản đồ một lúc khá lâu. Tuy rằng hiệntại lão già kia có thể trực tiếp mở ra một tấm bản đồ thực thể ngaytrong đầu của hắn, thế nhưng không biết có phải là do nguyên nhân củabản năng sinh vật hay không, hắn vẫn là luôn có thói quen xem bản đồ vật thể bên ngoài cơ thể hơn.
Lấy ra những bản ghi chépđiện tử, lưu trữ các số liệu trong mấy ngày gần đây, cùng với một vảnghi chép phân tích cẩn thận mọi chuyện, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng có thểkhẳng định, hai gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, chẩn bị ra tay.
- Lão Bạch, bọn họ đã đến rồi. Khoảng hai tiếng nữa mấy người đến khu Số hai đón tôi.
Hệ thống điện thoại liên lạc cá nhân trên chiếc ô tô màu đen này đượckết nối trực tiếp với hệ thống thông tin liên lạc thiết lập bên trongdoanh trại của Tiểu đội 7. Hứa Nhạc thông báo mệnh lệnh cho Bạch NgọcLan, tạm dừng một lát, hắn nhẹ giọng nói:
- Chuẩn bị làm việc!
Nói xong những lời này, hắn liền ngắt điện thoại đi, cũng không có giao phó thêm những nội dung chi tiết của công việc sắp tới. Bởi vì hắn tintưởng rằng với sự chuyên nghiệp của Tiểu đội 7, khẳng định còn biết rõràng hơn chính hắn, khi làm việc cần phải chuẩn bị những gì cho thỏađáng.
Khu Số hai cũng không phải là một con đường, cũng không phải là một con phố, mà chính là chỉ một cái lâm viên độc lập tại Lạc Nhật Châu của Chủ tinh Tây Lâm, cho nên người bình thường mỗi khinhắc đến địa phương này, vẫn luôn có thói quen gọi nó là Khu Số 2.
Diện tích của khu lâm viên này thật sự vô cùng rộng lớn, ngoại trừnhững đồi núi nhỏ những khu rừng màu xanh mướt tràn ngập những loại thúvật nhỏ, nhìn bên ngoài cực kỳ im lặng thanh u. Những tòa kiến trúc bêntrong khu lâm viên này cũng không xây dựng cao lớn lắm, nhìn qua thậmchí còn có chút cổ xưa nữa.
Bên ngoài khu Số hai là một con lộ thẳng, dọc hai bên đường của con lộ này có rất nhiều các quán ăn không đề bảng tên. Trang trí bên ngoài của các quán ăn này mặc dù không xa hoa, nhưng lại có vẻ thanh tĩnh quý khí đặc thù. Lúc này cũng khôngphải là giờ cơm bình thường, thế nhưng lại vẫn như cũ có rất nhiều dukhách bình thường hoặc là các quân nhân sĩ quan, binh lính ngồi dùng cơm rãi rác trong các hàng quán.
Dọc theo con đường lộthẳng kia mà đi, tiến vào khu vực lâm viên, không gian xung quanh nhấtthời biến đổi hoàn toàn. Dưới bóng râm mát của hai hàng đại thụ cả trămnăm dọc theo hai bên đường con lộ, cứ cách mười thước liền có một línhgác trang bị đầy mình, biểu tình nghiêm nghị trầm mặc đứng nghiêm chỉnhdọc bên đường. Bộ quân trang đặc thù của Quân khu Tây Lâm có vẻ thẳngmột cách đặc biệt, đem hai chữ sâm nghiêm hiển lộ một cách chính xác đến tận cùng.
Ánh mắt của Hứa Nhạc nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính của chiếc ô tô, hướng ở phía sâu hơn sau hai hàng cây bêndường, thậm chí có thể mơ hồ bắt gặp bóng dáng của các trang bị hỏa lựchạng nặng bố trí dày đặc. Một tòa lầu canh cao cao được bố trí tại mộtkhu vực khuất phía sau, tiến hành công tác giám sát liên tục 24/24. Ánhmắt linh mẫn của Hứa Nhạc có thể nhìn ra được, trên đỉnh tòa lầu canhkia còn bố trí một loại dụng cụ chuyên môn giám sát sóng dao động điệntử của Robot nữa.
Khu Số hai này cũng không phải kẻ nào cũng được phép tùy tiện tiến vào. Mặc dù Hứa Nhạc hiện tại đã là TrungTá của Quân đội Liên Bang, có được giấy phép thông hành đặc biệt do đích thân Bộ Quốc Phòng cấp cho, mơ hồ bên trong còn có được quyền hạn cấpbậc I của Cục Hiến Chương nữa, thế nhưng nếu không phải trước đó đã gọiđiện thoại đánh tiếng với vị phu nhân ở Thủ Đô Tinh Quyển kia, chiếc ôtô màu đen của hắn vẫn như cũ không thể tiến vào được.
Bởi vì ở trong này chính là nhà chính của Chung Gia Tây Lâm!
Chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay trước cửa của căn biệt thự có biển sốnhà số 36 trong khu Số 2. Hứa Nhạc từ trên xe bước xuống, hướng về phíađám nhân viên phục vụ của Chung Gia, phụ trách tiếp đón mình mà mỉm cười nhàn nhạt. Hắn gỡ xuống cặp kính râm, nhìn về phía cái pho tượng lớnđặt ở giữa một cái sân giống như một cái quảng trường của gian biệt thự, tâm tình bất chợt trở nên có chút quái dị.
Nhà chínhcủa Chung Gia vì cái gì không phải là nhà số I mà lại là nhà số 36? Vềphương diện này có lẽ có ẩn chứa một loại chuyện xưa nào đó vô cùng xaxôi, thế nhưng mà Hứa Nhạc cũng không muốn hao tâm tổn trí đi tìm hiểuvề chuyện này. Hắn chỉ là đang kinh ngạc ngắm nhìn cái bức tượng kia màthôi.
Đứng giữa cái quãng trường rộng lớn dưới ánhdương quang chiếu rọi, ngay trung tâm của quãng trường, chính là một cái chuông khổng lồ bằng kim loại, hình dáng cổ xưa. Phần thân kim chúcsáng bóng phản chiếu ánh nắng nhìn qua đặc biệt sáng rọi, nhìn qua vôcùng quen mắt.
Cặp lông mi của Hứa Nhạc thoáng nheo lại một chút. Hắn nhớ lại trong cuộc sống thưở nhỏ của mình, trên con PhốChung Lâu tại Đại khu Đông Lâm kia, có một tác phẩm điêu khắc tựa hồgiống như đúc với cái pho tượng này. Vì sao ở trước nhà chính của ChungGia Tây Lâm lại cũng có một cái như vậy?
Hắn bất chợtnghĩ đến Chung Gia Tây Lâm nắm trong tay cái xí nghiệp tư nhân khổng lồ, gọi là Công ty Cổ Chung kia, cùng với chiếc Chiến hạm Vũ trụ cải trangthành Phi thuyền thương mại Cổ Chung Hào kia… Chẳng lẽ là Chung Gia TâyLâm, gia tộc nắm trong tay Quân đội tại Tây Lâm của Thất Đại Gia Tộcnày, cùng với cái địa phương mà hắn sinh sống lúc còn nhỏ, cái khỏa tinh cầu Đông Lâm Tinh hoang dại đến mức không chịu nổi kia, lại có mối quan hệ đặc thù gì hay sao?
Tại một góc nhỏ tại hậu việncủa căn biệt thự, có một cái công viên nhỏ được quét tước đặc biệt sạchsẽ, bên trong lại được trồng trọt vô số các loại cây cỏ xinh đẹp. Ở mộtgóc bên phải của cái công viên này thì lại đặc biệt chừa ra một mảnhkhông gian nhỏ, đặt một cái lồng sắt vô cùng lớn. Mặt đất bên dưới củacái lồng sắt này trồng một lớp cỏ xanh mướt. Điều khiến cho kẻ khác khócó thể tưởng tượng ra được chính là, bên trong cái lồng rộng lớn đó, cưnhiên lại chỉ có duy nhất một con thỏ trắng đáng yêu, đang ở bên cạnhmột đống hoa quả bao gồn vài cây củ cải cùng với mấy loại trái cây dại.
Con thỏ trắng thân thể mập mạp kia rõ ràng là đang vô cùng chán nản màngồi hoặc là nằm ở chính giữa cái lồng sắt khổng lồ, cái tai dài trắngtươi ẩn hiện một vài tia mạch máu hồng hồng xụ xuống mặt đất, nhìn thấymột đống mỹ thực trước mắt mình nhưng lại không có một chút hứng thú nào cả. Cặp mắt cận thị thoáng nheo lại một chút, ngước nhìn có chút ao ước đối với những con bướm và những cây cỏ xanh tươi ở bên ngoài cái lồngsắt. Có lẽ bởi vì tìm không ra được ý nghĩa của kiếp sống làm thỏ củamình mà cả thấy có chút u buồn.
Hứa Nhạc im lặng nhìnhết thảy một màn này, trong lòng không hiểu sao chợt dâng lên một tiatình tự đặc biệt khác thường. Rõ ràng vị tiểu chủ nhân của nơi này đãrất nhiều năm cũng không có quay về đây, thậm chí không biết sau này còn có cơ hội quay về đây nữa hay không. Thế nhưng các vị lão nhân ở trongnhà chính của Chung Gia này, lại vẫn như cũ không đành lòng dỡ bỏ đi tất cả những thứ ở nơi này.
Không muốn bị cái loại cảm xúc này làm cho quấy nhiễu tâm trí bản thân, hắn chỉ vào mặt đất đầy cỏxanh bên trong cái lồng lớn kia, tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ các người không sợ rằng con thỏ đó sẽ đào một lỗ bên dưới bỏ đi hay sao?
- Bên dưới mặt đất khoảng ba thước là một cái tấm chắn bằng kim loại,con thỏ dù cho có đào được đến đó cũng không thể nào chui ra được.
Một vị nhân viên công tác đầu tóc bạc phơ của căn biệt thự mỉm cười đôn hậu trả lời:
- Con thỏ này năm trước không biết đã đào bao nhiêu cái lỗ hòng bỏtrốn, hiện tại xem ra nó đã chấp nhận kiếp sống này rồi, không cố đàođất nữa.
Nghe được hai chữ ‘năm trước’, trong lòng HứaNhạc bất chợt vừa động, đại khái cũng hiểu được một ít việc gì đó,thoáng trầm mặc một lúc sau mới lễ phép hỏi:
- Tôi có thể nào quay phim một chút hay không?
- Đương nhiên là có thể rồi! Nếu như Hứa tiên sinh đã thay mặt tiểu thư đến đây thăm đó, có muốn làm cái gì cũng được mà.
Vị lão nhân viên công tác nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật tuần nào chúng tôi cũng đều ghi hình của nó, sau đó chuyển sang cho tiểu thư tại Tê Hà Châu cả.
Hứa Nhạc lại trầm mặc một trận, cuối cùng cũng không nhịn được, nghi hoặc cất tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ cô bé không phát hiện ra, con thỏ con mà cô bé nuôi năm xưa sớm đã chết rồi sao, đây là một con thỏ khác mà?
o0o
Trên lầu ba của căn biệt thự nhà chính Chung Gia Tây Lâm, trong mộtgian phòng lúc nào cũng đóng chặt cửa tại đại sảnh phía Đông, Chung TửKỳ vẻ mặt âm lãnh kiêu ngạo, lúc này đang nói chuyện cùng với một gãnhân viên công tác đang đứng trước mặt hắn, ngữ khí đặc biệt âm lãnhmạnh mẽ.
- Mày nói cái tên cận vệ thối tha kia hiện tại đã vào nhà của tao rồi à? Hơn nữa lại được chiêu đãi như một đại thượng khách? Vì cái gì không ai thông báo cho tao biết chuyện này vậy?
Hắn tức giận đập bàn rầm rầm. Cái mâm bình trà trên bàn nảy lên từngchập, phát ra thanh âm leng keng tựa hồ như sắp sửa vỡ nát ra vậy.
Thân là đứa cháu trai được Lão đầu hổ Chung Gia Tây Lâm thương yêunhất, Chung Tử Kỳ ở Chung Gia Tây Lâm có được địa vị phi thường khácbiệt với mọi người. Nhất là hiện tại Chung phu nhân đã ở lại Thủ Đô Tinh Quyển chăm sóc cho Chung Đại tiểu thư, Chung Tư lệnh thì đang ở tiềntuyến, chỉ huy đại chiến. Trên danh nghĩa mặc dù là hắn đang bị giamlỏng trong nhà chính, nhưng trên thực tế lại gần như là nửa chủ nhân ởnơi này rồi.
Gã nhân viên công tác kia lúc này đã luira ngoài, vẻ nổi giận đùng đùng trên mặt của Chung Tử Kỳ trong giây látđã hoàn toàn thu liễm lại, chỉ là vẫn vô cùng trầm mặc, lãnh lệ. Sau một hồi gây chuyện xung đột bên trong Đại khách sạn Kim Tinh, hắn đã biếtđược chuyện Hứa Nhạc cùng với Chung phu nhân và cô em họ nhỏ bé kia củamình có mối quan hệ không tệ, càng quan trọng hơn nữa chính là, hắn đãđiều tra ra được rất nhiều bối cảnh đứng sau lưng của gã thanh niên tênHứa Nhạc này.
Biểu tình của hắn vô cùng quái dị, trầmmặc một lúc sau, cầm lên chiếc điện thoại mã hóa đặc thù, bấm một dãy số điện thoại. Sau khi chờ đợi mấy giây đồng hồ sau, lại thủy chung khônglên tiếng nói câu nào cả. Mãi cho đến khi đầu bên kia điện thoại khôngkiên nhẫn được nữa, cất tiếng gặng hỏi, hắn mới thấp giọng nói:
- Bọn mày đến tột cùng là muốn làm cái gì? Bọn mày phải một phen đem toàn bộ kế hoạch nói cho tao biết mới được.
Bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới vang lên một thanh âm lãnh đạm mà vô cùng oán độc:
- Kế hoạch của chúng tao rất đơn giản, chính là cho người đi ám sát cái tên gia hỏa chết tiệt này.
Chung Tử Kỳ đưa tay lên day day nhẹ cặp mày của mình, chậm rãi nói:
- Bọn mày thật sự còn điên cuồng hơn so với tao tưởng tượng rất nhiều!
- Mày sợ à?
Bên kia đầu dây điện thoại thoáng trào phúng nói:
- Đừng quên là, mặc dù đám lão đầu tử cùng với lão thái ba kia mãi chođến bây giờ cũng không chịu lên tiếng, nhưng kỳ thật bọn họ so với chúng ta còn muốn Hứa Nhạc sớm chết đi một chút. Chỉ có điều bọn họ không cócan đảm ra tay mà thôi.
Chung Tử Kỳ nhất thời lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Tin tình báo của bọn mày rất chính xác, hắn đang ở trong nhà của tao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]