Chương trước
Chương sau
Muốn ra tay ám sát đối với một gã quân nhân sĩ quan Trung Tá đang trongthời hạn nghĩa vụ quân sự của Liên Bang mà nói, đối với những thế lựcnắm trong tay quyền lực, ẩn nấp phía sau tấm màn tối chính trị, nhất làđối với những đệ tử con cháu của các gia tộc truyền thừa ngàn đời nhưthế này, có lẽ quả thật cũng có chút khó giải quyết, nhưng tuyệt đốikhông thể nói tới cái gì mà phiền toái chân chính cả.

Lúc trước trên con đường sơn đạo của Hổ Sơn Đạo, ánh đao trong tay HứaNhạc chợt lóe lên, Phác Chí Hạo đang tiền đồ vô lượng, cái vị quân nhânsĩ quan được sự trọng điểm bồi dưỡng của Bộ Quốc Phòng, gã Doanh đoàntrưởng đã được Sư đoàn Thiết giáp 7 chuẩn bị sẵn, dốc lòng nâng đỡ, liền biến thành một cái u hồn, không còn bất cứ cơ hội tỏa sáng nào nữa.Nhưng mà vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia ngay cả một câucũng chưa từng lên tiếng, chỉ là Trầm Tổng thư ký gọi vài cú điện thoại, tất cả những công tác điều tra cũng liền ngay lập tức dẹp xuống, cuốicùng lặng lẽ không một tiếng động mà biến mất vĩnh viễn. Thậm chí ngaycả Cục Hiến Chương cũng không có bất cứ biện pháp nào đi tìm ra dấu vếtcủa chuyện này.

Nhìn xa hơn một chút trong dòng lịch sử lâu dài của xã hội Liên Bang, trước sau cũng đã từng có mấy vị Tổngthống Liên Bang tiên sinh nào đó bị ám sát một cách bí ẩn. Ở trong những cái bóng râm lịch sử lâu dài đó, rõ ràng có thể nhìn thấy được bóngdáng của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Tuy nói rằng dưới sự đả kích mạnhmẽ của Chính phủ Liên Bang, cùng với sự phản kháng áp chế của ý chí dânchúng tập thể, Thất Đại Gia Tộc hôm nay rốt cuộc cũng không còn chọn lựa loại hành động huyết tinh ngọc đá cùng nát như thế nữa, nhưng mà aicũng có thể hoàn toàn không chút nghi ngờ, đám người nắm giữ trong tayphần lớn nguồn tài nguyên của cái vũ trụ sâu thẳm này, hoàn toàn có cáiloại năng lực khủng bố đó.

Mà nếu như lúc này quả thậtbọn họ có ý định muốn đi ám sát cái gã Trung Tá tên gọi Hứa Nhạc kia,chuyện tình này liền sẽ trở nên có chút phiền toái, đến nỗi ngay cả vịChung Nghị thiếu gia từ trước đến giờ vẫn luôn hoành hành vô lối ở Đạikhu Tây Lâm này, cũng trở nên có chút khẩn trương, lo lắng.

Thanh âm bên kia đầu dây điện thoại vẫn như cũ tiếp tục lạnh lùng nói:

- Yên tâm đi, tao đã điều tra cẩn thận mọi chuyện rồi. Vị phu nhân ởphía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia thật sự không thích hắn lắm, mà hắncũng không phải là đứa con rơi của vị lão nhân gia kia.

Chỉ đơn giản đối thoại thêm mấy câu nữa, sau đó Chung Tử Kỳ rất nhanhcắt đứt điện thoại. Còn về chi tiết cụ thể của chuyện tình lần này, tựnhiên có những thuộc hạ của cả hai bên đặc biệt đi liên lạc cùng với anbày cụ thể. Trên thực tế, loại an bày này đã được tiến hành từ rất lâutrước đây rồi, chỉ là cùng đợi một cái quyết định từ chỗ nào đó, sau đóliền có thể bộc phát ra mà thôi.

Sở dĩ lúc trước ởtrong cú điện thoại, hắn vẫn như cũ có vẻ có chút do dự, hỏi đi hỏi lạimấy câu kia, thuần túy là bởi vì hắn có chút lo lắng đối với bối cảnhsau lưng Hứa Nhạc mà thôi.

Còn về các chuyện tình cụthể khác phía sau, Chung Tử Kỳ cùng với mấy gã đệ tử thế gia kia cũngkhông hề có chút lo lắng nào. Hai gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia,cũng không kẻ nào biết rõ kẻ phát ra nhiệm vụ này là ai. Bất luận làviệc thanh toán tiền bạc, hay là liên lạc tình báo, cũng đều là do cácnhân sĩ chuyên nghiệp nhất tiến hành xử lý. Còn súng ống trang bị cungcấp cho hai gã chuyên gia kia sau khi tiến vào trong cảnh nội của LiênBang, thì lại là đến từ kho quân khố của bộ đội Thanh Long Sơn, hiện tại đã là Quân đoàn Đặc biệt I của Quân đội Liên Bang.

Màhai gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia có thể trầm mặc chờ đợi mộtquãng thời gian dài như thế ở tại Lạc Nhật Châu này, cũng không có bịQuân đội Liên Bang cùng với Cục Điều Tra Liên Bang phát hiện ra, thìchính là nhờ vào năng lực che giấu của một số thế lực nào đó đến từChính phủ Liên Bang cùng với Đại khu Tây Lâm!

Từ mặtngoài mà nhìn lại, một sự kiện mưu sát lãnh huyết đã được chuẩn bị vôcùng công phu như thế này, cùng với mấy gã đệ tử thế gia bọn chúng cũngkhông có bất cứ quan hệ dính líu nào cả.

Chung Tử Kỳngẩng mặt nhìn lên ánh mặt trời sáng lạn đang xuyên thấu qua lớp kínhcửa sổ chiếu rọi vào trong gian phòng, tưởng tượng đến không lâu sau đó, thi thể của Hứa Nhạc sẽ nằm dài vắt ngang trên đường lớn, trên khuônmặt lộ ra một tia mỉm cười cực kỳ sung sướng.

Hắn cũngkhông biết rõ ràng cụ thể kế hoạch ám sát diễn ra sau đó, nhưng mà đámgia hỏa ở Thủ Đô Tinh Quyển kia một khi đã dám ra tay động thủ, nhấtđịnh là đã đạt được sự chuẩn y của một đám lão nhân nào đó rồi. Nói nhưvậy hẳn cũng sẽ lưu lại cho Hứa Nhạc bất cứ cơ hội nào cả.

Ánh dương quang từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên mặt hắn, khiến chohắn liên tưởng đến Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không có, không chuyện gì không biết kia. Nụ cười sung sướng trên mặt của ChungTử Kỳ nhất thời hóa thành một tia trào phúng mạnh mẽ. Đám đệ tử thế giabọn chúng đều biết rất rõ ràng quy trình kỹ thuật đã được quy định rõcủa Cục Hiến Chương, bởi vì cái này đại khái là sự tồn tại duy nhất bêntrong cả vũ trụ này khiến cho bọn chúng cảm thấy kinh sợ.

Cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia luôn luôn tuân thủ nghiêmngặt thậm chí là nghiêm khắc theo Đệ Nhất Hiến Chương. Ngoại trừ nhữngloại sự kiện thuộc về danh sánh quyền hạn cấp bậc I ra, giống như làchuyện đám người Đế Quốc bất ngờ tấn công Liên Bang vậy, tất cả nhữnghành động dự đoán cùng với báo động trước khi chuyện phạm tội xảy ra đều bị nghiêm cấm triệt để. Chỉ có thể sau khi sự kiện xảy ra rồi, trongquá trình điều tra sự kiện mới có thể phát huy tác dụng mà thôi. Nhưngmà chấp hành công việc điều tra về sau cũng đều là người, những nhânviên phục vụ bên trong Cục Hiến Chương kia cũng đều là người cả.

Mà hễ chỉ cần là người, một khi còn sinh hoạt bên trong cái xã hội Liên Bang này, đối với các đại nhân vật cao cao tại thượng nào đó bên trongxã hội Liên Bang này, liền đều có thể biến bọn chúng thành đối tượng đùa bỡn trên lòng bàn tay một cách dễ dàng.

- Mặc dù biết rõ ràngchúng ta muốn ra tay giết hắn, nhưng cũng không thể phát ra lời cảnh báo trước, có phải cảm thấy rất buồn bực hay không?

ChungTử Kỳ khoái trá nhìn về phía ánh dương quang chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, nâng ly rượu trong tay lên kính một cái. Ngay sau đó chợt nghĩ đến đốiphương chỉ là một cỗ máy tính lạnh như băng vô tri vô giác, không khỏicảm thấy hành động của mình có chút buồn cười.

o0o

Nghe được câu hỏi của Hứa Nhạc, vị lão nhân viên phục vụ của Chung Giachợt biến sắc mặt một chút, khẽ trầm mặc một lúc sau mới có chút buồn bã hít nhẹ một hơi, nói:

- Lúc tiểu thư rời đi Thủ ĐôTinh Quyển, con thỏ mà cô ấy nuôi cũng đã mười hai tuổi rồi. Lúc này đãtrải qua hơn năm năm trời, mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi,nhưng cũng không thể nào để cho hắn sống tiếp được nữa, đành phải lénđổi một con thỏ khác. Chẳng qua tôi nghĩ rằng tiểu thư chắc không pháthiện ra chuyện này đâu. Tư lệnh vì để chọn ra một con thỏ trắng giốngnhư đúc con thỏ cũ, đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư. Ngay cả Tổng cục Hóa trang của Quân khu cũng điều đến một Tiểu đội hóa trang đến tiếnhành cải tạo hình dáng của nó nữa.

Hứa Nhạc im lặngtrầm mặc, nghĩ đến những hao tâm tổn trí của bên phía Đại khu Tây Lâmđối với chuyện này, liền sâu sắc cảm nhận được sự yêu thương của vị Lãođầu hổ Tây Lâm kia đối với Tiểu Dưa Hấu. Có lẽ bên trong sự yêu thươngvô cùng này còn có ẩn chứa một loại ái náy nữa thì phải?

Bởi vì cái này chính là một loại động thái chính trị trong mối quan hệgiữa Tây Lâm Chung Gia cùng với Chính phủ Liên Bang, Hứa Nhạc biết rấtrõ ràng Tiểu Dưa Hấu được đưa đến Tê Hà Châu học tập, liền giống như làcó một cái thân phận con tin vậy. Hai cha con bọn họ chỉ sợ cả đời nàycũng đừng mong gặp lại nhau lần nữa. Chuyện này quả thật là một sự bi ai to lớn đối với một đời người a. Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắncũng trở nên có chút bi thương nhàn nhạt, rõ ràng cảm nhận được sự bấtđắc dĩ của Chung Gia, cái thế lực mà trong mắt mọi người luôn xem là báchủ của Đại khu Tây Lâm.

Hắn đứng trước cái lồng trốngtrải một lúc lâu sau, nhìn về phía con thỏ trắng mập mạp nhưng u buồnchán nản kia, trầm mặc một lúc mới nói:

- Tôi nghĩ… Cô bé chắc là sớm đã biết con thỏ trắng mà cô bé nuôi đã chết lâu rồi…

Hứa Nhạc nghĩ đến tiểu nha đầu thông minh đáng yêu, khi gặp phải chuyện gì ngạc nhiên thường hay nói ‘tuyệt cú mèo’ kia, tâm tình có chút trầmthấp, hạ giọng nói:

- Chỉ có điều cô bé không muốn quên đi những kỷ niệm trước kia ở nhà cũ mà thôi.

Hắn vỗ vỗ vai an ủi vị nhân viên phục vụ lớn tuổi đứng bên cạnh, nói:

- Một khi đã như vậy, tất cả mọi người cũng không cần vạch trần là tốt nhất.

Vị nhân viên phục vụ già nua, đầu tóc bạc phơ kia, lúc này hai mắt sớm đã có chút ẩm ướt, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Đúng vậy, kỳ thật ở trong nhà chính cũng có rất nhiều người, vẫnkhông quên được tiểu thư. Không biết lúc nào cô ấy mới có thể trở vềđược.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời ông ta, cũng không có cách nào mà trả lời được. Mối quan hệ chính trị đặc biệt giữ Thủ ĐôTinh Quyển và Tây Lâm Chung Gia này, cũng không phải một gã nhân vật anh hùng tùy tiện nào đó xuất hiện liền có thể phá vỡ được vòng lẩn quẩn đó được… Ngay cả vị phụ thân vô cùng cường hãn của Tiểu Dưa Hấu kia cònkhông thể làm được, thì còn ai có thể làm được nữa đây?

Hắn lấy ra cái điện thoại di động cá nhân của mình, bắt đầu tiến hànhghi hình con thỏ trắng ở giữa cái lồng lớn kia, dùng thanh âm khàn khànbắt đầu giảng thuật lại, ghi âm rồi chuyển sang điện thoại của Tiểu DưaHấu.

- Hiện tại nó sống rất tốt, rất khỏe mạnh…

- Chỉ là xem ra gần đây cần phải giảm béo một chút. Hơn nữa cái lồngnày mặc dù rất lớn, nhưng không có ai làm bạn cả, hình như nó rất côđơn. Em có muốn kiếm cho nó thêm mấy người bạn nhỏ nữa để cho nó chơichung hay không?

- Chẳng qua nghe nói lúc trước ChungTư lệnh cũng từng có đi rồi, nhưng mà cảm xúc của nó không tốt lắm, chonên nó hơi hung dữ, một phen cắn cho mấy con thỏ bạn nó bị thương hếtcả.

- Cho nên mặc dù có béo một chút, nhưng cũng không sao, chỉ cần tâm tình tốt một chút là được rồi.

- Em nghĩ sao? Tiểu Dưa Hấu?

o0o

Trong một gian phòng khách trang hoàng theo phong cách cổ xưa của cănbiệt thự, Hứa Nhạc lúc này đang cầm trong tay một tách trà làm bằng sứcổ, phong cách vẫn là cổ xưa, vô cùng phù hợp với trang trí trong gianphòng này. Hắn lặng lẽ ngửi mùi hương thanh u trong trẻo của tách tràthơm, tận khả năng thể hiện ra một loại phong phạm lịch sự tao nhã khiphẩm trà, cảm giác có như thế mới có thể thuyết phục bản thân mình không có làm mất đi cái phong cách cổ xưa thể hiện ra trong tòa biệt thự nhàchính của Chung Gia này.

Nhưng mà đáng tiếc chính là,khi luồng nước trà thanh mát nhè nhẹ trôi xuống cổ họng xong, hắn đangchuẩn bị hướng về phía vị nhân viên phục vụ già nua ngồi bên cạnh mình,tán tụng mấy câu gì đó về loại trà cổ xưa thanh nhã này, trong đồng tửmắt phải của hắn lại xuất hiện mấy hàng chữ cảnh báo vô cùng bắt mắt.

- Chung Tử Kỳ, Lâm Đấu Hải!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang rất dễ dàng có thể phát hiện rađược nội dung của cú điện thoại lúc trước, thông qua con chíp vi mạchnhân thể sau gáy xác nhận thân phận của đối phương. Lại bởi vì Hứa Nhạcchính là có thân phận đối tượng nằm trong danh sách bảo hộ cấp độ I, cho nên rất nhanh đã đem toàn bộ kết quả truyền thẳng vào trong đầu của Hứa Nhạc. Nếu như mấy gã đệ tử thế gia này biết được tình thế lại pháttriển theo hướng như vậy, bọn chúng khẳng định không thể nào an nhiên tự tại ngồi trên ghế, nhìn ánh mặt trời tuyệt vời mà tưởng tượng ra ngàygiỗ của Hứa Nhạc như vậy.

Nhìn thấy hai cái tên nàyxuất hiện, Hứa Nhạc hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Hắntay vẫn cầm tách trà, trên mặt không toát ra bất cứ một tia tình tự động dung nào cả, im lặng mở ra điện thoại di động, đọc sơ qua tin nhắn vừamới được nhắn đến. Phát hiện ra Chung phu nhân đề nghị hắn khi nào rờikhỏi căn nhà chính, tiện đường ghé vào mấy quán ăn ở trên con lộ trướcnhà, ăn thử một chút món đặc sản thịt chuột đồng nướng ở nơi đó, HứaNhạc không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Có câu danh ngônchính là, đứng giữa hiểm nguy vẫn có thể nói ra những lời an nhiên tựtại. Câu nói này chính là vô cùng thích hợp hình dung tình cảnh hiện tại của hắn. Các đại nhân vật trong xã hội thượng tầng Liên Bang. Nhữngchuyên gia chuyên nghiệp, lợi hại khủng bố… tất cả đều là những tồn tạivô cùng cường hãn đối với tất cả mọi người, nhưng mà chuyện này cùng với hắn thì có quan hệ gì đâu chứ?

Từ sau khi phát hiệntrên người mình xảy ra những chuyện vô cùng kỳ diệu không hiểu nổi, HứaNhạc đối với những cái gọi là âm mưu ám sát này nọ cũng tựa hồ như cáchra một khoảng vô cùng xa xôi. Hắn so với mọi người, thậm chí so với sựsuy nghĩ của tất cả mọi người trong Liên Bang còn cường đại hơn rấtnhiều.

Nửa tiếng đồng hồ sao, Hứa Nhạc cho rằng đã cấpcho đám người Tiểu đội 7 đầy đủ thời gian để phản ứng cùng với chuẩn bịnày nọ, hắn mới buông tách trà xuống, lễ phép nói lời cảm ơn với vị nhân viên phục vụ lớn tuổi của Chung Gia, sau đó rời khỏi căn biệt thự số 36 khu Số hai của Chung Gia.

Chiếc ô tô màu đen khôngbiển hiệu chậm rãi lái ra khỏi sân chính của căn biệt thự, sau đó chạydọc theo bên dưới hai hàng cây rợp bóng mát bên đường. Hứa Nhạc nhìn vềphía bốn chiếc xe quân dụng màu xanh lục nhạt đang đậu ở đầu con lộchính dẫn vào khu Số 2, chậm rãi chạy đến, hội hợp với đám đội viên Tiểu đội 7 cùng tiến đến tiếp ứng cho mình.

Cánh cửa kínhthủy tinh của chiếc ô tô chậm rãi hạ xuống, Hứa Nhạc nhìn về phía BạchNgọc Lan đang ngồi trên chiếc xe quân dụng bên cạnh, nói địa chỉ của một tòa nhà nào đó, sau đó mới nói:

- Chú ý an toàn!

Bạch Ngọc Lan gật gật đầu một cái, quay trở lại trên chiếc xe quân dụng màu xanh lục nhạt, liếc mắt nhìn về phía đám người Hùng Lâm Tuyền đangcẩn thận tiến hành điều chỉnh súng ống phía sau xe, nhẹ nhàng cất giọngnói nhỏ nhẹ của mình:

- Lên đường!

Đạt Văn Tây, tạm thời thay thế Lưu Giảo lái xe cho Tiểu đội 7, cũng khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại có thể cảm nhận được trong xeđang tràn ngập một loại không khí khẩn trương cùng với áp lực nhàn nhạt. Loại không khí này thậm chí so với lúc ở trên tiền tuyến còn nồng đậmhơn nhiều, lạnh như băng vậy. Hắn theo bản năng nuốt nhẹ một ngụm nướcbọt, sau đó thuần thục khởi động chiếc xe quân dụng, ở trên con lộ thẳng tắp đánh một vòng cung, men theo bóng râm rẽ sang một con đường khácchạy đi.

Hứa Nhạc cũng không có lập tức khởi động chiếc ô tô màu đen của mình chạy theo, mà ngược lại châm một điếu thuốc, nhìn những làn sương trắng nhàn nhạt từ trên chỗ cửa xe mà lượt lờ bốc lên,dung ngập vào bên trong ánh hoàng hôn của đường quốc lộ. Cặp mắt hơi cóchút nheo lại của hắn thoáng nhìn về một phía xa xa, nơi đó có một loạtcác kiến trúc vô cùng bình thường nào đó. Nếu như ánh mắt của hắn có thể nhìn xuyên qua các kiến trúc này, liền có thể nhìn thấy một tòa kiếntrúc lớn ở phía sau… Hai gã chuyên gia muốn giết hắn, chính là đang ởtrong tòa kiến trúc lớn đó.

Lão già kia vốn dĩ chịu sựhạn chế bởi quy tắc của Đệ Nhất Hiến Chương. Hứa Nhạc lại cũng khôngmuốn để cho Chính phủ Liên Bang biết rõ ràng bí mật về cấp bậc quyền hạn mà mình đang nắm giữ trong tay. Tuy rằng bên phía Cục Hiến Chương trước mắt đã nắm giữ một chút tin tức gì đó về tin tức hạ lạc của hai gãchuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia, cùng với rất nhiều các manh mối liênlạc ẩn bên dưới sự kiện mưu sát lần này, nhưng mà hắn cũng không địnhnói cho Bộ Quốc Phòng cùng với Cục Điều Tra Liên Bang biết về chuyệnnày.

Mấy năm trước đây, hắn đứng dưới ánh mặt trời,ngay trước cửa của Cục Hình Sự Liên Bang, liền đã xác nhận, ở trong Liên Bang luôn luôn có một giai tầng nào đó, đứng cao hơn hắn cả pháp luậtLiên Bang. Những người này từ trước đến giờ vẫn luôn không chút lo sợnào, đứng ở bên trong bóng tối chính trị, thò bàn tay của mình ra mà làm những sự kiện dơ bẩn khiến cho người khác phải phẫn nộ cùng cực.

Nguyên nhân của những hành động đó cũng chỉ là bởi vì ích lợi cá nhân,hoặc là bởi vì những từ ngữ nghe có vẻ quang minh chính đại nào đó, cũng có đôi khi thậm chí gần như chỉ bởi vì một cảm xúc vui buồn thất thường của bọn họ mà thôi… Cho nên tại những thời khắc đặc biệt như thế này,nên pháp luật của Liên Bang cũng không có năng lực đi bảo hộ cho lợi ích của hắn cùng với của rất nhiều người khác.

Cho nên, Hứa Nhạc hiện tại không còn kính sợ đối với pháp luật Liên Bang như hồi còn thiếu niên trước đây nữa.

Hôm nay, hắn chuẩn bị đích thân hành động bảo vệ cho quyền lợi sinh tồn của chính bản thân mình.

Đầu lọc điếu thuốc lá hiệu ba số bảy từ trong cửa sổ chiếc ô tô màu đen rơi thẳng xuống mặt đất, phát ra vài tia lửa nhỏ nhàn nhạt. Hai tay nắm trên vô lăng cực kỳ bình tĩnh, Hứa Nhạc xoay người lái chiếc ô tô hướng về phía con lộ nào đó mà chạy đến. Cơ hồ là đồng thời lúc hắn chạy đi,mấy chiếc xe quân dụng màu xanh lục cũng chạy thẳng vào trong bãi đậu xe dưới lòng đất của một tòa kiến trúc nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.