Lý Phong trong lúc nhất thời không biết vì cái gì đột nhiên nhớ tới lúcmình còn rất nhỏ, ông nội mình đã từng nói riêng với mình một câu nóikia. Từ câu nói này bắt đầu liên tưởng đến kiếp sống thiết huyết dị dạng của mình từ khi bắt đầu mười hai tuổi cho đến bây giờ, nghĩ đến nhữngtình huống mạo hiểm vô cùng mà mình từng trải qua trên chiến trường,thậm chí là cái nhìn của gã Tử Thần xuyên thấu qua làn khói thuốc súngmà lạnh lùng nhình mình… Gã Trung Tá trẻ tuổi, từ trước đến nay vẫn tựxưng là không biết sợ hãi bất cứ thứ gì, cái khỏa trái tim mạnh mẽ cứngrắn như sao trời kia, không ngờ lại đột nhiên co rút lại một chút.
Những dòng sông băng, những ngọn núi tuyết, những cánh đồng hoang vu,những rừng rậm u ám… Nhiều viên đạn lạc như vậy, nhiều mảnh đá vụn dàyđặc như vậy… Những cánh rừng thiêu đốt hừng hực khắp nơi cũng đều khôngthèm để ý đến chuyện ngươi là Công chúa hay là Thái tử, là nông phu bình thường đôn hậu, không cần biết ngươi là tân binh thiếu kinh nghiệm haylà những lão binh dày dặn cường đại như độc xà… Mặc kệ ngươi có là thiên tài tuyệt diễm như thế nào, mặc kệ là nhân vật dũng mãnh tương lai vôcùng tuyệt diệu như thế nào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ở trênchiến trường thảm thiết không đành lòng ngã xuống mà chết đi…
- Ngọc có mài giũa mới phát ra quang mang sáng rọi nhất của nó. Chiếntrường sinh tử mới là quá trình đào thải tự nhiên, chỉ có kẻ đứng vữngcuối cùng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497547/quyen-3-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.