Lý Phong hai tay chắp sau lưng, bộ quân phục tiêu chuẩn không nhìn rabất cứ một tia nếp nhăn nào cả, khuôn mặt hắn nhìn thế nào cũng vô cùngnon nớt, mày rậm mũi thẳng. Hắn nhìn chằm chằm vị Tướng quân đang ngồitrên chiếc ghế làm bằng da thuộc, nghĩ đến những chuyện tình vừa mớiphát sinh gần đây cùng với những lời đồn đãi lưu truyền đến từ Thủ ĐôTinh Quyển, biểu tình trên khuôn mặt dần dần sinh ra một tia bất bìnhnhàn nhạt.
Bất luận là dân chúng Liên Bang hay là đámngười của Đế Quốc, mỗi khi nhớ tới vị Sấu Hổ của Tây Lâm này, cuối cùngvẫn liên tưởng đến những từ ngữ cuồng ngạo lãnh huyết, khủng bố… để hình dung ông ta. Nhưng thật sự rất ít người chịu nhớ tới, trên bộ quântrang màu sẫm của vị đại nhân vật này, chính là đại biểu cho những vinhquang vô hạn phía sau lưng. Vị Tướng quân Tây Lâm này mang danh tiếng là đệ nhất nhân của Quân đội Tây Lâm, thế nhưng trên người chính là gánhvác những áp lực mà người bình thường khó có thể nào tưởng tượng nổiđược. Những cái áp lực này tuy rằng xương cốt bản thân ông ta giống nhưlà hổ cốt, tựa hồ như cũng có thể nghe ra được chút thanh âm rắc rắc nào đó vậy.
Lý Phong có thể tưởng tượng ra được. Từ nhỏhắn đã lớn dần lên trong môi trường đẫm máu của tiền tuyến Tây Lâm. Cáitòa đại viện tại đại lộ Số hai kia giống như là gia đình thứ hai của hắn vậy. Hắn phi thường rõ ràng những chính khách tại Thủ Đô Tinh Quyểncùng với những bình dân bá tánh bình thường đối với Đại khu Tây Lâm cónhững cảm giác phức tạp như thế nào. Từ mặt lịch sử mà xem lại, ba cáikhỏa tinh cầu phồn hoa tại Đại khu Thượng Lâm kia, mãi cho tới bây giờvẫn không có chân chính một phen đem Tây Lâm trở thành một đồng bọnngang hàng. Mà Chính phủ Liên Bang thì lại mãi vẫn âm thầm cảnh giác sựtồn tại của Chung Gia.
Lần này Chính phủ Liên Bang khởi xướng hành động thanh tẩy Quân viễn chinh Đế Quốc, vị đương kiêm chủnhân của Chung Gia, đã đơn độc chống chọi với đám người Đế Quốc ở tiềntuyến hơn mười năm trời nay, theo lẽ thường đương nhiên sẽ phải trởthành Tổng Tư lệnh ở tiền tuyến. Nhưng mà những áp lực từ bên phía NghịViện cùng với bên trong Quân đội Liên Bang, mãi vẫn luôn đè ép thẳng lên trên người của hắn.
Đám thượng tầng Liên Bang đều biết rõ ràng những vấn đề vướng mắt giữa Chung Tư lệnh và Đỗ Thiếu Khanh,lại mạnh mẽ mặc kệ sự áp chế lãnh lệ của vị Lão đầu hổ này, đem Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta đưa đến tiền tuyến. Khimà vị Sư Đoàn trưởng thích đeo cặp kính râm này đã có thể đứng vững tạiHoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia xong, loại áp lực này càng trở nên ngàycàng rõ ràng, ngày càng bức thiết, ngày càng nặng nề hơn rất nhiều.
Bên trong Quân đội Liên Bang có rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ ràng,trong lần hành động quân sự trên tinh cầu 5460, hai gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân khu Tây Lâm, chính bởi vì chậm trễ trong việc gấp rúttiếp viện cho Sư đoàn Thiết giáp 7, đã bị trực tiếp bắt quay trở về ThủĐô Tinh Quyển chịu sự thẩm tra. Cái này đại biểu cho cái gì?
Trong khoảng thời gian của lần hành động quân sự Thắng Lợi bắt đầu saunày, Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 7 ở trên tinh cầu 5460có thể nói là gió cuốn mây tàn, khí khái ngất trời, liên tục đạt đượcnhững đại thẳng khiến cho kẻ khác nghe xong tinh thần phấn chấn. Tuyrằng ở trên chiến trường, Đỗ Thiếu Khanh cũng chỉ là một vị Sư Đoàntrưởng Thiếu Tướng, còn Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng chỉ là một thành phầnnhỏ của một cỗ máy chiến tranh khổng mà thôi, nhưng mà dưới sự toàn lựcthúc đẩy của cỗ máy tuyên truyền mạnh mẽ của Liên Bang, vị Sư Đoàntrưởng này dĩ nhiên đã trở thành một nhân vật anh hùng, một thần tượngtrong lòng của tất cả công dân Liên Bang.
Mà ngược lại, nhân vật với hình tượng hoàn toàn tương phản chính là Chung Tư lệnh,cầm trong tay hơn trăm vạn hùng binh, toàn diện chủ trì kế hoạch quân sự lần này, lại ngược lại có vẻ trầm mặc, tuy rằng là nhân vật được cấpquyền Tổng chỉ huy, nhưng mà sự kéo dài im lặng mãi như thế này, vẫnluôn luôn có chút vấn đề.
Trong mắt của rất nhiều người trong Liên Bang, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ôngta ở trên hành tinh 5460 mỗi khi lấy được một lần thắng lợi vô cùng sắcbén, như vậy thì áp lực mà Lão đầu hổ Tây Lâm kia cũng sẽ lớn lên thêmmột phần, cho nên cũng sẽ khó có thể lên tiếng giải thích cái gì.
Lý Phong thân là một gã quân nhân sĩ quan vô cùng chuyên nghiệp, hắnđối với bản thân chuyện của Đỗ Thiếu Khanh cũng không hề có bất cứ ýkiến gì. Nhưng mà đối với những bóng râm cay độc ẩn giấu phía sau nhữngchiến trường đẫm máu này, trời sinh lại có một loại cảm xúc mâu thuẫn.Điều khiến cho hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên chính là, vị nam nhânquyền uy cao lớn ngồi trên chiếc ghế da thuộc này, tựa hồ hình như mãivẫn cứ bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho kẻ khác cũng có chút đoán không ra ông ta đang nghĩ cái gì.
- Tư lệnh…
Lý Phong sau khi cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt Chung Sấu Hổ thoáng cụp xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng bìnhthản vĩnh viễn không bao giờ thay đổi chợt hiện lên một tia vui mừngnhàn nhạt, chậm rãi nói:
- Nơi này là phòng làm việc riêng của tôi.
- Vâng!
Lý Phong ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm giọng nói:
- Chung thúc, cháu nghĩ sẽ nói với trong nhà cháu một phen.
Nhà của hắn chính là Phí Thành Lý Gia. Cái vị lão nhân gia đã ở ven bờhồ ngắm tuyết sơn đến hơn mười năm trời kia, cũng đã thật lâu không cóđối với Quân đội Liên Bang tiến hành bất cứ những cuộc nói chuyện gìmang tính chất công việc cả, ngoại trừ lần trước đích thân đi đến nhàgiam quân sự Khuynh Thành để nhìn cái gã thanh niên trẻ tuổi kia màthôi.
Lý Phong muốn nói với người trong nhà, tự nhiênlà ý muốn nói với vị lão nhân gia kia. Bất luận là đám chính khách củaThủ Đô Tinh Quyển, hay là bên trong Quân đội Liên Bang cho dù có kiêngkỵ nhiều đến thế nào với Chung Gia Tây Lâm, chỉ cần vị Lão nhân gia kiađứng ra bày tỏ thái độ của mình một tiếng, tất cả những cái áp lực kianhất thời cũng sẽ tạm thời biến mất.
Liên Bang sau khitiêu diệt sạch sẽ Quân viễn chinh Đế Quốc, tất nhiên là sẽ phải thôngqua hai cái thông đạo chuyển tiếp không gia đuổi đám người Đế Quốc quaytrở về bản thổ. Tại cái thời điểm chiến tranh vô cùng khẩn trương nhưthế này, Lý Phong tin tưởng rằng ông nội nhất định cũng không muốn nhìnthấy bên trong Liên Bang sẽ xuất hiện vấn đề gì, sẽ nguyện ý đứng ra can thiệp để cho xã hội Liên Bang trở nên càng thêm đoàn kết hơn một chút.
Nghe thấy câu nói đó, hai mắt của Chung Sấu Hổ thoáng nheo lại mộtchút, hai đại hàn quang phức tạp cùng với không hiểu nổi chợt bắn thẳngra, không biết trong đầu suy nghĩ đến cái gì, cuối cùng cái loại cảm xúc này liền biến thành một loại ý cười.
Ông ta nhìn chằmchằm về phía gã Trung Tá thiếu niên trước mặt, khẽ mỉm cười, thầm nghĩđến cảnh tưởng mấy năm trước đây, khi tên tiểu tử này vừa mới đầy mườihai tuổi đã mặt đầu nước mắt đi vào Đại khu Tây Lâm, biết rõ câu nói của gã thiếu niên này chính là xuất phát từ một phen hảo ý, chỉ là…
- Đừng có quên thân phận của cháu là cái gì…
Vẻ mỉm cười trên mặt của Chung Sấu Hổ nhất thời tắt phụt, nghiêm giọng nói:
- Cháu chỉ là quân nhân sỉ quan của một Quân khu, chuyện tình này làm sao đến phiên cháu lên tiếng can thiệp vào cơ chứ?
Lý Phong quật cường ngẩng đầu lên, cặp mày rậm thoáng cau lại. Tuy rằng hắn không biết vị thúc phụ vô cùng đáng tôn kính này của mình, vì cáigì lại không chịu nhận hảo ý của mình, thế nhưng hắn cũng không muốn lùi bước.
- Bảo trì một chút khoảng cách với ta, tiểu tử kia.
Chung Sấu Hổ biểu tình lãnh đạo, nói:
- Ta cũng không muốn để cho ngày nào cũng bị Lý Tại Đạo gọi điện đếnđây làm phiền. Cháu là con trai duy nhất của hắn, cũng không phải là con của ta!
Lý Phong mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn chằmchằm về phía trước, phần cổ cứng rắn giống như núi đá nhất thời gân xanh nổi lên chằng chịt, tựa hồ như rất tức giận với những lời nói này.
Chung Sấu Hổ hiển nhiên cũng không để ý đến vẻ đau thương cùng với ưusầu của gã thiếu niên cường hãn trước mặt này, cặp mắt như mãnh hổ nhấtthời lóe lên, chuyển sang một chủ đề khiến người khác cảm thấy thú vịhơn:
- Liên Bang trước kia cũng không có cái nguyên tắc phân cấp trình độ thao tác điều khiển Robot, đám người nhân tài của ĐếQuốc lại có… Quân đội Liên Bang bắt chước bọn chúng bắt đầu phân cấptrình độ. Đó là chuyện của gần hai mươi năm trước đây. Sự cổ quái nàyphát xuất từ phía Học viện Quân sự II, cũng không biết chuyện này cùngvới gã Bảo Dưỡng Sư phản quốc kia có mối liên hệ nào hay không… Chẳngqua ta phải thừa nhận rằng, cái chế độ phân cấp trọn vẹn này, đối vớiviệc đánh giá thực lực thật sự của đám chiến sĩ Robot mấy người cácngươi, thật sự cũng có chút tác dụng
- Mấy năm trướcđây, cháu đã vượt qua được Cấp 6. Nghe nói vị Công chúa thiên tài kiacủa Đế Quốc, lúc vượt qua Cấp 6, so với cháu, còn nhỏ hơn mấy tuổi…
Chung Sấu Hổ mỉm cười cổ quái nhìn Lý Phong, nói:
- Trì hoãn lâu nhất cũng chỉ đến sang năm, khi đó Quân đội Liên Bang sẽ xuất hiện tại thông đạo của Hành lang Gia Lý… Chiến tranh sẽ chính thức khai hỏa trên bản thổ của Đế Quốc. Cháu nhất định sẽ có cơ hội gặp được vị Công chúa Điện hạ này… Đối với chuyện này, cháu có kỳ vọng gì đặcbiệt không?
Đối với nhóm phi công Robot đặc chủng củađám Quân viễn chinh Đế Quốc thỉnh thoảng lẻn vào các tinh cầu quặng mỏgần khu vực Đại tam giác Bách Mộ Đại mà nói, gã thiếu niên Trung Tá LýCuồng Nhân cường đại thô bạo hiếu sát, vĩnh viễn chính là bóng đen u ámtrong lòng tất cả bọn chúng. May mắn là bên phía Đế Quốc cũng có một vịthiên tài trẻ tuổi, gần như là một tuyệt thế yêu vật, đó chính là vịCông chúa Điện hạ vô cùng cường đại của bọn chúng.
Hoàng thất Đế Quốc tự nhiên sẽ không dễ dàng để vị Công chúa Điện hạ kia ra trận giết giặc, nhưng mà phương tiện truyền thông đại chúng của bọnhọ lại càng không ngừng tuyên truyền sự cường đại của vị Công chúa Điệnhạ này. Rất nhiều quân nhân sĩ quan, binh lính cùng với dân chúng củaLiên Bang vẫn còn nhớ rất rõ ràng, mấy năm trước đây, trong một lần duynhất phái đoàn đàm phán của đám người Đế Quốc đến Liên Bang, mấy gã quan viên Đế Quốc mỗi lần đề cập đến vị Công chúa Điện hạ kia, đều nhất thời kích động đến mức cả người phát rung lên, giống như là ăn phải thuốckích thích hạng nặng vậy, cứ kêu gào lên muốn cùng Liên Bang phát độngmột trận chiến khốc liệt…
Liên Bang có Lý Phong, ĐếQuốc có Công chúa, hai vị thiếu nhiên thiên tài trẻ tuổi này, một khigặp nhau trên chiến trường, như vậy sẽ bộc phát ra quang mang sáng rọilóa mắt đến như thế nào? Cũng không ai biết được chuyện này cả. Với lòng dạ bình tĩnh thâm sâu như Chung Sấu Hổ vậy, thế nhưng cũng không khỏicảm thấy có chút tò mò với chuyện này.
Nhưng mà sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc thật lâu sau, Lý Phong lắc lắc đầu, cũng không đưa ra đáp án chính xác.
- Vị Công chúa thiên tài kia, trong Hoàng thất Đế Quốc có phong hào làTô Mông, cũng không ai biết được tên giả của cô ta trong Quân đội ĐếQuốc là cái gì, cũng không biết đảm nhiệm chức vụ gì ở chi bộ đội nào…Nhưng mà ta nghĩ cô ta cuối cùng cũng nên mang họ Hoài mới đúng…
Chung Sấu Hổ đạm mạc nói:
- Căn cứ vào tin tức tình báo truyền về từ phía Bách Mộ Đại bên kia, vị Công chúa này cũng không phải là một kết quả thần tượng do đám thôngtin truyền thông Đế Quốc cố ý nhào nặn ra…
- Cô ta cũng là người bình thường giống như cháu, tuổi cũng không cao lắm, lại đặcbiệt cường đại vô cùng, thậm chí còn càng thêm cường đại hơn so vớichúng ta từng dự đoán một cách chặt chẽ nữa…
- Cả vũ trụ này cũng đều xem nàng như là một địch thủ ngang hàng với cháu… Đối với cháu cũng không phải là một sự vũ nhục đâu.
- Nhưng nàng ta chung quy vẫn là một nữ nhân mà thôi.
Lý Phong trào phúng hồi đáp:
- Nữ nhân thì cường đại đến đâu cũng chỉ là nữ nhân, bản thân các nàng trời sinh đã định là phái yếu rồi!
Chung Sấu Hổ khẽ rùng mình một cái, bưng tách cà phê lên hớp một ngụmnhỏ, trong lòng tràn đầy vẻ cảm khái cùng với tự giễu nói:
- Chờ đến khi tên tiểu tử cháu kết hôn xong rồi, lúc đó sẽ biết nữ nhân đến tột cùng là khủng bố đến mức nào.
Lý Phong cũng không thể nào hiểu hết được những ý tứ hàm xúc cất chứatrong những lời nói của vị trung niên nhân từng trải này, chỉ là im lặng một lúc sau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chính sắc nói:
- Có lẽ vị Công chúa Tô Mông này rất cường đại, cho dù so với cháu cònmạnh hơn một chút nữa… Nhưng mà chiến trường vẫn chính là chiến trường.Cháu cũng chưa từng kỳ vọng là sẽ tiến hành một trận chiến đấu công bằng với cô ta bao giờ cả.
- Nếu như thật sự cuối cùng biến thành một trận Robot đối chiến, bên phía Đế Quốc cũng chỉ có một mìnhnàng ta, bên phía Liên Bang có cháu… còn có Hứa Nhạc nữa… Nàng ta khẳngđịnh sẽ thua!
- Ta không nghĩ rằng đánh giá của cháu đối với Hứa Nhạc lại cao đến như vậy!
- Cháu tuy rằng vô cùng chán ghét cái tên gia hỏa này, nhưng không thểkhông thừa nhận, hắn ở phương diện Robot xác thực vô cùng có thiên phú.
- Ta rất ngạc nhiên, không biết hắn cùng với nhà cháu đến tột cùng là có quan hệ gì.
- Thật xin lỗi, Chung thúc, cháu không thể nói được.
Chung Sấu Hổ khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục truy hỏi cặn kẽ. Lý Phong chợt cau chặt cặp mày lại, tò mò hỏi:
- Chung thúc, cháu thật sự muốn biết chú là đẳng cấp thế nào. Còn vịĐiền Thượng Tá mà cháu chưa từng gặp qua bao giờ lại là cấp bậc thế nào? Ông nội cùng với cha ta lúc ở trong nhà Phí Thành cũng đã từng nhắc qua hai người mấy lần, nói rằng chú so với cháu còn mạnh hơn rất nhiều.Cháu vẫn không thể nào tin nổi chuyện này.
Lý CuồngNhân chung quy cũng vẫn là Lý Cuồng Nhân, mặc dù đối mặt với vị Lão đầuhổ Tây Lâm quyền cao chức trọng này, hắn cũng không một chút khách sáo,chính mặt tuyên bố mình đối với lĩnh vực địa bàn cường đại nhất này cómột sự tự tin tuyệt đối.
- Ta cũng không tiện nói rachuyện này. Còn về phía tiểu tử Điền Đại Bổng, hắn khẳng định không cócấp bậc cao được như cháu. Chẳng qua nếu thật sự đem cháu cùng với hắnquẳng lên trên một hành tinh khắc nghiệt khoảng mấy trăm ngày, ta nghĩkẻ cuối cùng có thể sống sót trở ra, phải là hắn chứ không phải cháu.
- Vì cái gì?
Lý Phong có chút khó hiểu, tò mò hỏi.
- Bởi vì hắn so với cháu còn vô sỉ hơn rất nhiều. Mà nếu cần sống sótsinh tồn, rất nhiều thời điểm chính là cần cái loại tinh thần mặt dày vô sỉ như thế này…
Chung Sấu Hổ cảm khái nói:
- Cái gã mập mạp bề ngoài nhìn vô hại kia, chính là kẻ có phong cáchlàm việc vô sỉ hạ lưu nhất mà suốt cuộc đời ta từng chứng kiến qua. Hắnlà một gã tiểu thông minh đầy bụng, nhưng tuyệt không phải là kỳ tài đại trí đại tuệ…
Lý Phong im lặng, ngẫm nghĩ, một khi nhận được sự đánh giá của Lão đầu hổ Tây Lâm như thế rồi, vị Điền Thượng Tákia nên là một sự tồn tại khiến kẻ khác không nói nên lời như thế nàođây?
- Lần này triệu hồi cháu từ tiền tuyến mặt đất lên Chiến hạm này, chính là muốn cháu quay về Chủ tinh nghỉ ngơi và hồiphục một đoạn thời gian…
Chung Sấu Hổ nhìn gã Trung Tá thiếu niên trước mặt mình, ánh mắt ôn hòa quan tâm:
- Liên Bang không có khả năng bóc lột sức lao động một cách không cóchừng mực đối với một tên tiểu tử như cháu. Trẻ vị thành niên cuối cùngcũng cần phải nhận được sự bảo hộ thích đáng. Chỉ có điều ngoại trừ cáivị Pháp quan Tối cao kia ra, cũng không có ai dám đi nghi ngờ quyết định của ông nội cháu mà thôi…
- Cháu muốn tiếp tục ở đây, không cần nghỉ ngơi gì cả!
- Ta lập tức sẽ quay về Lạc Nhật Châu, cháu còn đứng ở trên cái khỏa tinh cầu chết tiệt này để làm gì nữa?
Lý Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm ông ta, nói như thế nào cũng cảm thấy không hiểu nổi. Rõ ràng lầm hành động quân sự Thắng Lợi của Quân độiLiên Bang đang tiến nhập vào tình thế cuồng phong bão táp, khí thôn sơnhà như thế này, vị trước mặt này thân là Tổng chỉ huy cao nhất của cảChiến khu Tây Lâm, không ngờ lại… sắp sửa rời khỏi tiền tuyến?
- Tiến trình lắp đặt thiết bị quan sát của Cục Hiến Chương trên ba khỏa tinh cầu rơi vào tay giặc đã vượt quá 97% rồi. Cả một phần ba toàn bộbinh lực của Quân đội Liên Bang cũng đã đầu nhập vào chiến trường. ĐámQuân viễn chinh Đế Quốc rút vào trong núi lẫn trốn ngoại trừ thịt tổnghợp ra còn có cái gì để ăn được nữa? Cho dù đổi lại một tên ngu như heođảm nhận chức vụ Tổng Tư lệnh chăng nữa, cũng không có khả năng thấtbại. Ta còn ở lại nơi này còn có tác dụng gì nữa đây?
Chung Sấu Hổ khẽ nghiêng người một chút, nhìn về phía khỏa tinh cầu xinh đẹp ngay bên dưới chiến Chiến hạm Vũ trụ, đường ranh giới giữa ban ngày và ban đêm trên khỏa tinh cầu màu nhàn nhạt lúc này được thể hiện mộtcách vô cùng rõ ràng. Ở khu vực ban đêm của khỏa tinh cầu ngẫu nhiên còn nhấp nhoáng lóe lên những tia lửa như một bông hoa rực rỡ nở rộ. Kỳthật đó cũng đại biểu cho một lần nổ mạnh uy lực cường hãn vô song,không biết đã có bao nhiêu binh sĩ của hắn cùng với đám địch nhân ĐếQuốc đã táng thân ở trong đó.
Chỉ một câu trần thuật vô cùng nhẹ nhàng mà giản lược, lại mang ý nghĩ đương nhiên theo lẽthường, thậm chí còn có chút biểu lộ ý tứ hàm xúc ngạo nghễ, tự tin cùng với đường hoàng chính đại nữa. Loại tự tin này xuất phát từ hơn mườinăm trời một thân một mình đối kháng với Quân viễn chinh Đế Quốc tạibiên thùy Tây Lâm này, xuất phát từ sự chuẩn bị chặt chẽ chu đáo củaQuân đội Liên Bang cùng với chính bản thân của ông ta, xuất phát từ sựchỉ huy an bày vô cùng chặt chẽ mà chắc chắn giống như một chiếc giàysắt dẫm mạnh lên trên bờ cát biển trong suốt hơn một trăm ngày qua củaông ta.
Nhưng mà ngay sau đó, vị trung niên nhân đangngồi trên chiếc ghế bằng da thuộc, lại đột nhiên phát ra một tiếng thởdài, thể hiện cảm xúc hoàn toàn tương phản với biểu hiện ngang nhiên của một khắc trước đây:
- Ta có chút thèm cái hương vị của loại thịt chuột đồng nướng ở Chủ tinh Tây Lâm…
Lần hành động quân sự Thắng Lợi này, bên phía Liên Bang dĩ nhiên là tất thắng, vị quan chỉ huy cao nhất của tiền tuyến Quân đội Liên Bang này,trong lòng chợt sinh ra một tia chán ghét nhàn nhạt nào đó, cảm kháinói:
- Vị Công chúa điện hạ của Đế Quốc đang ở bên phía Tinh vân Vãn Hạt chờ đợi chúng ta, nhưng mà bên phía Liên Bang thì vịThái Tử gia cũng đã bắt đầu cởi quần áo xông xáo ra trận mạc, còn cócháu, còn có cái tên gia hỏa kỳ quái Hứa Nhạc, mà ngay cả ta cũng thường xuyên nghĩ thấy không hiểu nổi kia nữa… ta tựa hồ có chút chờ mongnhững chuyện tình sẽ phát sinh ra trong tương lai sắp tới!
Nghe thấy ba chữ Thái Tử gia từ trong miệng vị đại thúc đáng kính kia,ánh mắt Lý Phong nhất thời cụp xuống, nghĩ đến Thai Chi Nguyên có thểtrơ mắt gạt bỏ đi thân phận của mình, ở trên khỏa tinh cầu dưới chân mạo hiểm tác chiến.
Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng vớiPhí Thành Lý Gia từ trước đến giờ vẫn luôn giao hảo với nhau. Hắn vàThai Chi Nguyên trước giờ cũng từng gặp qua vài lần rồi, có chút thưởngthức đối với vị Thái Tử gia địa vị siêu nhiên mà tuyệt đối không có chút khí chất giống như đám công tử thiếu gia kiêu ngạo khác. Theo nhữngtruyền thuyết không ngừng lưu truyền trong khu căn cứ hình thoi bên dưới mặt đất kia, vị Thiếu Tá Viên Tử Thai kia một mình chỉ huy tổ chức haiđại Doanh đoàn kết hợp, năng lực phi thường xuất sắc… Chỉ có điều thânthể của tên gia hỏa kia tựa hồ như mãi vẫn có chút kém cỏi.
- Có thể nào từ trên chiến trường còn có thể sống sót trở về hay không, chủ yếu là phải xem xem vận khí của hắn như thế nào…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]