Chiến cuộc lúc này đã dần phát sinh thành một hồi đại chiến thảm liệtnhất từ trước đến nay. Mỗi một giây một khắc trên chiến trường cũng đềucó những chiến sĩ Liên Bang anh dũng không ngừng ngã xuống, chết đi. Bacái tinh cầu lớn tại biên thùy tiền tuyến Tây Lâm lúc này sớm đã lâm vào trong chiến hỏa liên miên. Chính phủ Liên Bang cùng với các Bộ ngành có liên quan khẳng định sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho các Đài truyềnhình tại Thủ Đô Tinh Quyển dùng những hàng chữ màu đen ở trên màn ảnhkhông ngừng đăng cáo tên tuổi các binh lính tướng sĩ đã bỏ mình. Hoàntoàn ngược lại, trên Kênh tin tức vẫn tràn ngập, không ngừng xuất hiệnnhững hình ảnh chiến thắng, những tin chiến báo tích cực, những chiếncông vừa mới được thiết lập…
Mà những cái chiến báo tích cựccùng với những chiến công thường xuyên xuất hiện nhất trên các Đàitruyền hình, đó chính là Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu III Quân độiLiên Bang.
Chiến tranh đột nhiên bùng nổ, dưới sự bùng phát dàyđặc mà vô cùng đồng bộ của vô số những kênh tin tức, các Đài truyềnhình, báo đài… Tóm lại là toàn bộ những kênh thông tin tuyên truyền củaLiên Bang, chỉ trong vòng ngắn ngủi thời gian mấy ngày mà thôi, Sư đoànThiết giáp 7, cái chi bộ đội vốn đã bị công chúng Liên Bang dần dần quên đi, mặc dù là suốt mười năm trời thao diễn quân sự bất bại, thế nhưngvẫn chưa nhận được bất cứ quân công chính thức nào, lúc này đã lại dùngmột loại khí thế như là chẻ tre, nháy mắt xuất hiện trước mặt toàn bộ vũ trụ.
Phải thừa nhận sự thật là, biểu hiện của Sư đoàn Thiếtgiáp 7 trong sự thắng lợi của lần chiến dịch này, tuyệt đối xứng vớinhững vinh quang mà giờ phút này bọn họ được hưởng. Trên tinh cầu 5460,Quân viễn chinh Đế Quốc ngang nhiên xâm nhập xuống phía Nam, ba đạophòng tuyến ban đầu của Quân đội Liên Bang đã lung lay muốn đổ sập,chính là nhờ có Sư đoàn Thiết giáp 7 ở trên con đường xuyên qua HoàngSơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh một mạch ngăn cản cơn sóng dữ, khai hỏa cho khẩusúng phản công đầu tiên của Quân đội Liên Bang, cho nên mới có thể tạothành một hồi sóng to Bắc tiến như vậy.
Chi bộ đội này ở trongkhu vực sơn cốc tại Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh, tiêu diệt toàn bộ Đạiđội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc, ngay sau đó lại còntruy kích ngoài ngàn dặm chi Đại đội Đột kích quân số gần hai vạn củaQuân đội Đế Quốc. Nhưng mà điều khiến cho Quân đội Liên Bang cùng với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia không thể ngờ đến chính là, hai cáichỉnh biên Sư đoàn thiết giáp của Quân đội Liên Bang từ đường ranh giớiphía Nam rút nhanh về khu vực đó cũng không có trong thời gian định sẵnmà chạy đến mục tiêu chỉ định.
Nhưng mà Đại đội Đột kích Quânviễn chinh Đế Quốc cũng đã kịp thời khôi phục lại tinh thần, ở khu vựccao nguyên Băng Hà gần biên giới tiếp giáp với Bắc bán cầu, ngay tại chỗ khởi xướng một hồi phản kích mãnh liệt, ý đồ muốn đem Sư đoàn Thiếtgiáp 7 đang trong thế truy kích mãnh liệt mà hoàn toàn vùi lấp trong khu vực cao nguyên rộng lớn mà giá lạnh khủng khiếp đó.
Đỗ ThiếuKhanh vẫn như cũ đeo một cặp kính đen, trầm mặc mà không ngừng giơ cánhtay phải lên, giống như là một mũi tên thẳng tắp chĩa thẳng về phíaphương Bắc.
Tình thế lúc này giống như tên đã lên dây, cũngkhông thể không bắn ra nữa. Mặc dù đám quân nhân sĩ quan, binh sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 lúc này cũng đã vô cùng mỏi mệt, thế nhưng lại vẫnnhư cũ trầm mặc mà dũng mãnh tiến công mãnh liệt, hướng về phía đám Đạiđội Đột kích Quân viễn chinh Đế Quốc đang không ngừng tập hợp điều chỉnh lại, tổ chức phát động phảcn ông ngay tại chỗ mà công kích tới!
Ngay khi vừa tiếp xúc liền bùng nổ kịch chiến. Những chiến sĩ Quân độiLiên Bang anh dũng cũng với đám quan binh của Quân viễn chinh Đế Quốc, ý chí chiến đấu sắt thép được ma luyện bởi băng tuyết hơn mười năm đằngđẳng, ở trên mảnh đất cao nguyên tràn ngập tuyết trắng, tại một khu vựcsơn cốc nhỏ hẹp như một cái cổ chai, không ngừng chiến đấu kịch liệt. Sư đoàn Thiết giáp 7, chỉnh biên Sư đoàn vừa mới thành hình trở lại, lạimột lần nữa đứng trước nguy cơ nhân số giảm xuống thảm trọng, thế nhưngvẫn như cũ không ngừng lãnh khốc mà cuồng loạn tiến hành truy kích vôcùng sắc bén.
Một trận chiến đấu truy kích thảm liệt này kéo dài từ đêm khuya đánh mãi cho đến sáng sớm, từ lúc sáng sớm đánh mãi chođến hoàng hôn. Chẳng biết đã có bao nhiêu máu tươi phun nhuộm đỏ cả mộtmảnh cao nguyên trắng xóa, dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi vôcùng đẹp đẽ mà cũng vô cùng thảm thiết.
Mãi cho đến khi nhữngtia nắng cuối cùng khuất dưới đường chân trời, ánh nắng vẫn còn sót lạivài tia chiếu sáng rực những rặng mây đỏ như máu, Sư đoàn Thiết giáp 7cuối cùng cũng giành được thắng lợi cuối cùng. Nhưng mà bọn họ sau trậnchiến này cũng đã trả một cái giá vô cùng thảm trọng.
o0o
Chiến lược phòng thủ bám trụ đợi chi viện đã bám vững kéo dài hơn mườinăm nay của Quân viễn chinh Đế Quốc, đột nhiên giống như một mảnh băngtuyết vậy, nháy mắt hoàn toàn tan rã đi mất, giống hệt như một lần bănglưu cứ mỗi ba ngàn năm lại xuất hiện một lần ở trên khỏa tinh cầu 5460này vậy. Những tài sản tích lũy tồn tại rất nhiều năm nay của Quân đoànPhong Lâm, dưới một lần hạ lệnh không suy xét của vị Hoàng đế Bệ hạ ĐếQuốc kia, dưới một cái quyết định khủng bố thảm lệ gian ngoan thậm chícòn có chút tuyệt vọng của vị lão Tướng quân An Bố Lý kia, đã toàn bộ bị quét sạch khỏi tinh cầu 5460.
Tất cả các thiết bị vũ khí hạngnặng trong căn cứ, các căn cứ đạn đạo không kích ẩn nấp bí mật, nhữngtrạm điều khiển phi cơ mini, những trạm tiếp sóng điều tra bí mật, những bố trí quân lực cơ mật, thậm chí thực lực áp hòm cuối cùng của các chibộ đội Quân viễn chinh Đế Quốc, trong một lần chiến đấu này đã hoàn toàn bại lộ ra dưới ánh mắt của Quân đội Liên Bang.
Dùng chiến thắng thảm thiết của Sư đoàn Thiết giáp 7 là phát súng khởi đầu, Quân độiLiên Bang bắt đầu từ phía Nam bán cầu rất nhanh tiến hành phản kích mộtđường thẳng lên Bắc bán cầu. Bất luận là Bộ Chỉ Huy tiền tuyến, hay làQuân khu Tây Lâm, hay là Bộ Quốc Phòng đóng tại Thủ Đô Tinh Quyển xa xôi đi chăng nữa, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội trời ban như vậy, hay nói chính xác là một thế cục tuyệt hảo do một bộ não thần kỳ sắpxếp ra như vậy.
Trong toàn bộ Liên Bang hiện tại có tổng số gầnba nghìn bốn trăm đầu Robot M52, ở trên con đường ranh giới phân chiaNam, Bắc bán cầu của tinh cầu 5460 đã gia nhập đến tám trăm đầu, biếnthành vô số những mũi khoan nhọn bằng thiết thạch lạnh như băng, gianhập vào các chi bộ đội cơ giới hóa, tự động hóa, không ngừng hướngthẳng về phía phương Bắc mà phóng tới.
Hơn nữa còn có thêm mấychục đầu Robot MX kiểu mới màu đen giống hệt như những con u linh yêudị, ở trong các khu vực sơn dã khi ẩn khi hiện.
Quân đoàn PhongLâm của Quân viễn chinh Đế Quốc khi công kích xuống phía Nam bán cầu thì kiên quyết dồn dập như thủy triều xô bờ, còn Quân đội Liên Bang tiếnhành truy kích thì cuồng nhiệt như lửa cháy ngập rừng xanh, phấp phới mà đi, dồn dập không ngớt, mãi cho đến khi biến toàn bộ tinh cầu 5460thành một mảnh biển lửa.
o0o
Quân đoàn Phong Lâm củaQuân viễn chinh Đế Quốc là do chín Đại đội Lục quân cùng với một Đại đội Robot tổng hợp lại thành. Hơn nữa cộng với các đơn vị hậu cần cùng vớicác sĩ quan chỉ huy tương quân, tổng cộng là hai mươi mốt vạn tám ngànngười. Sau khi bọn họ công kích lên phía Nam bán cầu, rút lui trở về khu vực an toàn phía sau hệ thống đạn đạo phòng ngự tầm trung ẩn giấu bêndưới khu vực băng tuyết của Bắc bán cầu, đã để lại mười hai vạn cổ thithể ở trên lãnh thổ của Nam bán cầu. Trong chín Đại đội Lục quân củaQuân đoàn Phong Lâu, đã điều động ra mười bảy Sư đoàn thiết giáp khủngbố, gánh vác nhiệm vụ công kích mãnh liệt xuống Nam bán cầu. Cuối cùngcó thể bảo tồn được lực lượng rút lui trở về, cũng chỉ còn lại có năm Sư đoàn.
Càng trí mạng hơn chính là, dưới sự đả kích của lực lượng không quân Liên Bang cùng với hệ thống đạn đạo công kích tầm xa dàyđặc, Quân đội Đế Quốc rất khó có khả năng một lần nữa đem những trang bị hệ thống vũ khí hạng nặng, hỏa lực lớn của chính mình đem ẩn giấu xuống bên dưới những khu nhà kho an toàn trên khu vực núi băng khổng lồ, chonên những thứ vũ khí đó xem như hoàn toàn bị tiêu diệt. Sau này bọn họcăn bản không có cách nào tiếp tục chống cự phòng thủ lâu dài như trướcđây được nữa.
Đến thời điểm này thì kế hoạch tác chiến lần nàycủa Bộ Quốc Phòng Liên Bang đã hoàn thành được một phần ba quãng đường.Đám Quân viễn chinh Đế Quốc trước giờ vẫn co đầu rụt cổ ẩn nấp bên phíaBắc bán cầu đầy tuyết trắng kia đã bị đánh cho tan tác, không có khảnăng khởi dậy lần thứ hai. Đến lúc này, đại thế trên hành tinh 5460 cơbản đã được định.
Lão Tướng quân An Bố Lý, một tài năng chỉ huyquân sự của Quân đội Đế Quốc, bên phía Quân đội Liên Bang cũng không cómấy người có khả năng so sánh. Kỳ thật trong hồi kế hoạch này ông ta căn bản cũng không có phạm phải sai lầm nào cả. Ông ta tuy rằng tại thờiđiểm ban đầu cũng đã xác định được đây hoàn toàn là một cái bẫy của Quân đội Liên Bang rồi, hơn nữa những công tác chuẩn bị của ông ta hoàn toàn có khả năng phá tan cái bẫy đó. Chỉ là ông ta không thể nào ngờ nổi,bên ngoài cái bẫy lớn kia, đám người Liên Bang lại còn lặng lẽ không một tiếng động tặng thêm cho ông ta một cái bẫy lớn, giống hệt như một cáithòng lọng treo cổ khổng lồ khác nữa… Cái này gọi là bên ngoài bẫy lạicòn có bẫy. Vị lão Tướng quân Đế Quốc lần này thua, ngọn nguồn cớ sự,hoàn toàn là thua dưới cái mệnh lệnh không suy nghĩ của vị Hoàng đế Bệhạ kia mà thôi.
Khuôn mặt già nua của vị lão Tướng quân An Bố Lý lúc này lạnh lẽo hệt như băng tuyết xung quanh ông ta vậy. Hai hànglông mày bạc trắng của ông ta cũng đã dính một ít lớp băng mỏng nhànnhạt, càng làm rõ ràng vẻ già nua trên mặt ông ta hơn. Ông ta đứng trênkhu tầng thượng bị bao trùm bởi tuyết trăng của căn cứ Bộ Chỉ Huy. Haibàn tay già nua héo quắt của ông ta siết chặt thanh lan can bằng sắtthép lạnh lẽo, trong lòng sinh ra một sự cảm khái vô hạn cùng với một cỗ khiếp sợ không thể nói rõ ràng. Đám người Liên Bang vì cái gì lại cóthể đoán trước được cái mệnh lệnh kia của Hoàng đế Bệ hạ? Chẳng lẽ nóirằng đám người Liên Bang đã dùng phương pháp khó tin nào đó, cài đượcgián điệp vào thẳng trong mảnh đất trung tâm của Đế Quốc rồi?
o0o
Hoàn toàn bất đồng với những cảnh tượng thắng lợi giòn giã không ngừngnở rộ như pháo hoa trên tinh cầu 5460, hai phần ba còn lại của bản kếhoạch của Bộ Quốc Phòng Quân đội Liên Bang, tiến hành cũng không có chút thuận lợi nào cả.
Hạm đội chiến đấu chủ lực nhất của Hạm độiLiên Bang mãi vẫn phải tuần tra dọc theo khu vực Hành lang Gia Lý cùngvới Tinh vân Vãn Hạt. Cho dù phải phòng thủ suốt mười vạn năm, vẫn phảikhông ngừng đề phòng Hạm đội Đế Quốc bất cứ lúc nào cũng có khả năngxuất hiện. Đây chính là cảnh tượng mà đám người Liên Bang sợ hãi nhất.Kế hoạch của Bộ Quốc Phòng Liên Bang chính là đem cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia ra làm con mồi, để kích phát một hồi chiến tranh mãnh liệt, sau đó dùng cục diện chiến tranh thảm liệt để kích phát một hồichiến tranh đại quy mô trên tinh cầu 5460. Mục đích của bọn họ chính làlấy hồi chiến tranh đại quy mô trên tinh cầu 5460 kia nhằm để dẫn dụ chi Hạm đội Dạ Lang duy nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc rời khỏi khoảngtinh vực hoang vu kia…
Sau khi có thể dẫn dụ được chi Hạm đội Dạ Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc kia rời đi, như vậy thì các Hạm độivận chuyển chi bộ đội Lục chiến của Quân đội Liên Bang mà Bộ Quốc Phòngđã âm thầm chuẩn bị từ lâu, có thể đạt được một tình thế vô cùng quýgiá, chính là một hoàn cảnh không gian vô cùng an toàn, tiến hành đổquân ào ạt xuống dưới hai khỏa tinh cầu từ lâu đã bị rơi vào trong taygiặc kia.
Bản thân cái kế hoạch chặt chẽ này cũng không có vấnđề gì nghiêm trọng. Thế nhưng vượt ra ngoài sự dự tính của Quân đội Liên Bang chính là, bọn họ không ngờ đến lão Tướng quân An Bố Lý lại trựctiếp đoán biết được kế hoạch cua Quân đội Liên Bang, sau đó liền bạophát một hồi chiến tranh quy mô toàn hành tinh vô cùng thảm thiết. Lạithêm một điều vượt ngoài sự dự đoán của bọn họ chính là, Quân viễn chinh Đế Quốc không ngờ chỉ dùng thời gian có hơn mười năm, đã ở trên haikhỏa tinh cầu bị chiếm đóng hoàn toàn kia, bố trí nên một tầng hỏa lựccông kích dày đặc mà vô cùng cuồng bạo!
Ở trên hai khỏa tinh cầu nằm tại biên thùy xa xôi của Đại khu Tây Lâm này, Quân đội Liên Bangtuy rằng cũng không nói đến là tương lại mịt mù, thế nhưng cũng lâm vàomột cục diện vô cùng bế tắc khiến cho lòng người phải lạnh ngắt. Mỗi một giây mỗi một phút, đều có vô số những họ tên quân nhân của Quân khu Tây Lâm không ngừng bị đánh lên bên cạnh một dấu chéo màu đen, chính là đại biểu cho bọn họ đã ngã xuống trên chiến trường…
o0o
Trên Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang, vừa mới phát xong những lời khen ngợi của Nghị Viện đối với những chiến tích huy hoàng của Sưđoàn Thiết giáp 7, sau đó đồng thời đưa tin hai gã Sư Đoàn trưởng củahai chỉnh biên Sư Đoàn hành quân chậm trễ, khiến cho quân cơ bị thiếusót, bị cách chức ngay tại chỗ, áp giải lên Tòa án Quân sự tại Thủ ĐôTinh Quyển tiến hành thẩm vấn, tiến hành trừng phạt theo quân lệnh.
Hứa Nhạc xem đến chỗ này thì khẽ nheo mắt lại một chút, sau đó tắt TV, bắt đầu ngồi tại chỗ nhắm mắt suy nghĩ một số vấn đề.
Hai cái Sư đoàn kia đều là đơn vị bộ đội trực thuộc Quân khu Tây Lâm…
Sư đoàn Thiết giáp 7 hiện tại không ngừng xuất hiện trên kênh tin tức,không ngừng nhận được những lời khen ngợi hoa mỹ nhất. Hứa Nhạc quả thật cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chuyện này. Chi bộ đội do đích thân Đỗ Thiếu Khanh mang ra chiến trường, mặc dù là lần đầu tiên gia nhậptiền tuyến, thế nhưng cũng đã thể hiện ra được ý chí chiến đấu nhanhnhẹn dũng mãnh mà thiết huyết, lập nên những chiến công phi thường. Nhận được sự khen ngợi cũng là chuyện đương nhiên theo lẽ thường.
Vấn đề là ở chỗ, Quân khu Tây Lâm nhận nhiệm vụ đảm nhiệm vai trò chủcông trên hai khỏa tinh cầu đã hoàn toàn rơi vào trong tay giặc kia, mãi cho đến lúc này thủy chung cũng không tạo nên chút xíu chiến tích nàođáng kể cả. Liên tưởng đến lời đồn đãi trước giờ rằng vị Lão đầu hổ TâyLâm mãi vẫn luôn chèn ép Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoànThiết giáp 7 kia, lại nghĩ đến hai gã Sư Đoàn trưởng của Quân khu TâyLâm đã bị cách chức, trong lòng Hứa Nhạc thoáng có chút quái dị, cũng có chút suy nghĩ.
Theo như Hứa Nhạc đánh giá, cái gã Tử Kỳ NhịLang, con cháu của Tây Lâm Chung Gia kia quả thật ngu ngốc, đám thânthích quyền quý của Chung Gia kia xác thực là kiêu ngạo hống hách khiếnngười khác phải ghét cay ghét đắng, nhưng mà Hứa Nhạc chung quy vẫn nhưcũ ngồi chung một chiếc thuyền với Chung Gia Tây Lâm bên này. Nguyênnhân bởi vì đó chính là gia tộc của Tiểu Dưa Hấu cùng với Chung phunhân.
Trong sự suy nghĩ phức tạp mà không chút rõ ràng như thế,Hứa Nhạc nặng nề đi vào trong giấc ngủ. Bên ngoài cửa sở của căn cứKhông cảng Lạc Khâu thỉnh thoảng lại nổ vang lên tiếng từng chiếc Chiếnhạm bay lên, đáp xuống. Tiếng động cơ khởi động bạo vang mà ồn ào, tiếng bước chân chỉnh tề mà nghiêm nghị của đám quân nhân hối hả công tác bên ngoài cũng đều không thể nào khiến cho hắn đang trong cơn mơ ngủ bừngtỉnh lại.
Bởi vì đó là một cái giấc mộng đẹp!
Trong giấc mơ, Hứa Nhạc lúc này đang ôm chặt lấy Thương Thu, nằm trên bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô ta. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đó, nghiên cứunhững đường cong tròn trịa cùng với mớ da thịt mềm mại trắng nõn giốnghệt như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ vậy. Sau đó haibàn tay với mười ngón tay của hắn theo bản năng mở lớn ra, hóa thànhnhững móng vuốt của một loài động vật thần thoại nào đó trước thời thếgiới bị đại hạo kiếp, mang theo một tia do dự, khẩn trương mà hưng phấnnhẹ nhàng chụp xuống bộ ngực tròn trịa.
Mười đầu ngón tay chụpxuống, giống như chụp vào hai khối bông trắng mềm mại vô cùng, rất thoải mái, thế nhưng cũng rất là bối rối. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vôtình nhìn thấy cặp mắt của Thương Thu nhìn chính mình chẳng khác nào bắn ra hai luồng tia xạ tuyến vậy, bản thân mình nằm dưới cặp mắt quan sátchằm chằm đó của Thương Thu, chẳng khác nào như là một con Robot vô tri, bị hoàn toàn phô bày ra dưới hai luồng mắt sắc lẻm kia.
Nhưngmà khi hắn quay đầu lại, liền thấy bên cửa sổ đã xuất hiện một cô thiếunữ mặc một bộ sơ mi trắng rộng thùng thình. Toàn thân cô thiếu nữ kia bị ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếc phi thuyền chiếu rọi vào, đemtoàn bộ thân hình thanh xuân của cô thiếu nữ ẩn chứa bên dưới bộ sơ mimỏng tang kia chiếu rọi vô cùng rõ ràng. Những đường cong thể hiện vôcùng hoàn mỹ. Điều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy động tâm nhất chính làcặp chân có chút cao vút khoa trương, cùng với chiều cao của cô thiếu nữ phối hợp vô cùng cân xứng, càng khiến cho toàn thân cô thiếu nữ càngtrở nên thon thả mà sáng bóng hơn.
Cô thiếu nữ kia cũng không có lên tiếng, thế nhưng Hứa Nhạc ở trong giấc mộng hoàn toàn có thể nhậnra được cô ta là ai, đó là bởi vì mái tóc ngắn trên đầu cô ta là một màu tím biếc xinh đẹp. Hứa Nhạc lúc này có cảm giác như mình đang khinhnhờn một bức tranh nghệ thuật vô cùng hoàn mỹ. Hắn mang theo một tiaquyến luyến không nỡ rời, lại có chút hoảng hốt ý loạn quay đầu nhìnlại, phát hiện ra Thương Thu đang nằm dưới thân thể hắn đã biến thành vị thiên kim tiểu thư dung nhan thanh lệ kia của Nam Tương Gia.
Nam Tương Mỹ nằm bên dưới, bị thân thể cường tráng của hắn đè lên trên,trên người cô thiếu nữ mặc một bộ áo lụa cổ cao một màu xanh biếc nhànnhạt. Cô nàng đang nhắm chặt cặp mắt lại, thế nhưng hai hàng lông mi đen dài cong vút lại khẽ run rẩy, cũng không có mở to mắt mà nhìn, giốngnhư là đang chờ mong cái gì đó. Trên gương mặt cô nàng tràn đầy một mảnh ngượng ngùng đỏ bừng, bên trong vẻ dịu dàng mong chờ kia lại mang theomột tia thuần khiết khiến người khác có chút không đành lòng xâm phạm.
Hứa Nhạc đối diện với vẻ thuần khiết của cô thiếu nữ kia, trong lònglại sinh ra một tia ý tức hàm xúc hưng phấn mang theo chút thô bạo. Haitay hắn nhanh chóng chụp lấy mảnh vạt áo lông màu lam biếc nhàn nhạt,mạnh mẽ xé toạc ra hai bên, đem toàn bộ nửa người trên trần trụi, trắngnhư bạch ngọc của Nam Tương Mỹ hoàn toàn bại lộ trước cặp mắt đang nheolại của hắn.
Hứa Nhạc chỉ cảm thấy những chỗ mà hắn tiếp xúc với thân thể cô thiếu nữ là một mảnh mềm mại, có chút ẩm ướt nhẹ nhàng, trừ bên dưới phần da thịt nõn nà bên dưới lại truyền lên một loại cảm giáclà lạ, giống như là không khí có chút lành lạnh.
Có chút lànhlạnh? Bên trong gian phòng của người gác cổng quả thật là có chút lànhlạnh. Bên ngoài gian phòng, chính là trong khu vườn Lê Hoa kia, bầu trời vẫn còn tuyết rơi nhẹ nhàng.
Hứa Nhạc hưng phấn rồi lại ngơngẩn mà ngẩng đầu lên nhìn lại, phát hiện lúc này cô thiếu nữ dưới người mình lại đang đeo một cặp kính gọng đen quen thuộc. Cặp mắt bên dướihai tròng mắt thấu kính kia cũng không có chút cảm giác nghiêm nghịchính nghĩa gì cả, mà chỉ là một loại cảm giác thanh thuần, vô cùng tinh nghịch. Trên đầu cô con gái kia vẫn còn đội cái mũ sừng ác ma màu đỏrực, giống như là một tinh linh ngốc nghếch đang giả dạng làm một tiểuyêu tinh nghịch ngợm vậy…
Đến đây thì Hứa Nhạc đột nhiên bừngtỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi… Hắn kinh ngạc ngồi trên giường suốtnửa ngày, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của chính mình.
Một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu ủ rũ lết vào trong phòng tắm, vặn vòi nước hết cỡ, bắt đầu chậm rãi tắm táp thân thể…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]