Con Robot MX đầu tiên đưa ra thí nghiệm của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vốn là có màu trắng, nên được đặt tên là Tiểu Bạch Hoa, còn con Robot MX kiểu mới này lại là có màu đen, cho nên đặt tên cho nó là Tiểu Hắc Hoa… Cách đặt tên như thế này nói ra giống như là một chuyện đươngnhiên theo lẽ thường vậy, giống như là nước thì chảy dưới sông, còn mâythì sẽ bay trên trời, thế nhưng lại chẳng có chút xíu ý vị đặc thù nàocả.
Giản Thủy Nhi phát hiện ra, cái tiêu chuẩn đặt tên con Robot của Hứa Nhạc cùng với năng lực bảo dưỡng mà khắn bày ra lúc nãy, cùngvới cái năng lực thao tác điều khiển con Robot mà hắn thể hiện trênchiến trường đêm hôm qua, hoàn toàn không hề nằm trên cùng một cái cấpbậc.
Nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt dính đầy dầu máy cùng vớimuội than ở trước mặt, nhìn thấy hai hàng răng trắng muốt có chút khoatrương ở trong miệng, nhìn thấy cặp mắt mặc dù không lớn lắm, nhưng đặcbiệt lại phá lệ trong suốt chân thành, tuyệt đối không có một tia tạpchất nào, nhìn thấy nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời kia, cặp mắt Giản Thủy Nhi bất chợt lại híp chặt lại, nhìn giống như là hai vầng trăngkhuyết trên bầu trời của Đặc khu Thủ Đô vậy. Cô nàng phát giác ra, HứaNhạc vào thời khắc này, giống hệt như là một đóa tiểu hắc hoa bìnhthường.
Dùng cái hình tượng một đóa hoa nhỏ để mà hình dung mộtgã nam nhân trẻ tuổi, nhất là một gã thanh niên trẻ tuổi có dung mạo cực kỳ bình thường như thế này, quả thật là có chút gì đó gượng ép. GiảnThủy Nhi thoáng lắc đầu nhẹ mấy cái, gạt bỏ cái loại ý tưởng kia trongđầu mình. Cặp mắt cô nàng khẽ đảo mấy cái, liền chuyển đề tài nóichuyện. Cô nàng chỉ chỉ vào con Robot màu đen khổng lồ, tràn ngập một cỗ cảm giác áp bách mười phần ở ngay phía sau lưng Hứa Nhạc kia, mang theo chút tò mò hỏi:
- Con Robot này đã trải qua cải tiến rồi phải không? Bằng không sao lại có thể lợi hại đến như vậy?
Cô nàng mang theo ý tứ không tốt, nhún nhún vai, tiếp tục nói:
- Tôi chỉ muốn biết là bên trong đã cải tiến cái gì thôi…
Câu nói này nghe qua có chút giống như là đang muốn tìm kiếm đề tài đểmà nói chuyện, hoặc là nói toạt ra là muốn tìm hiểu về nội tình bêntrong tờ giấy nọ mà thôi. Nhưng mà sau khi Hứa Nhạc khẽ rùng mình nhẹmột cái, sau đó cũng là thật sự thành thật mà nghiêm túc trả lời:
- Đúng là có tiến hành tu chỉnh một chút, nhưng so với những con RobotMX bình thường khác cũng không có quá nhiều khác nhau, chỉ là để tăngcường hiệu suất hoạt động của nó, cho nên đã bỏ bớt một số cấu kiệnkhông cần thiết… Tôi cũng thật sự không nói rõ ràng ra được…
Đây cũng là một câu trả lời thành thật. Thương Thu cùng với các Công TrìnhSư bên trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, vì phối hợp với tínhcách điều khiển của Hứa Nhạc, cho nên một phen đem toàn bộ những hệthống khống chế hỏa lực công kích tầm xa hoàn toàn mạnh mẽ vứt bỏ toànbộ. Chính bởi vì như vậy cho nên khó tránh khỏi toàn bộ hệ thống chỉnhthể của con Robot xuất hiện những cái lỗ hổng nào đó. Ngoại trừ nhữngnhân vật siêu cường như là Hứa Nhạc hoặc là Lý Cuồng Nhân ra, cho dù lànhững phi công vương bài bên trong Quân đội Liên Bang vĩ đại đến mức nào đi chăng nữa, nếu như muốn thử tiến hành điều khiển con Robot Tiểu HắcHoa này, thì cũng sẽ phi thường không quen thuộc, thậm chí còn xuất hiện cục diện vấn đề cực kỳ nghiêm trọng nữa.
Nghe được câu trả lờithành thật như thế của Hứa Nhạc, biểu tình của Giản Thủy Nhi thoáng cóchút mất tự nhiên. Cô nàng làm ra một cái động tác nhún nhún vai đángyêu, trên cặp môi phấn nộn thấp thoáng toát ra một tia tự giễu nhànnhạt.
Cô nàng từ thuở nhỏ đã lớn lên ở tại Phí Thành Lý Gia, bắt đầu mười hai tuổi, gạt bỏ tất cả bối cảnh cao ngất của mình, xuất đầulộ diện trong xã hội Liên Bang, dần dần biến thành một đại minh tinhđược hàng ngàn vạn người sủng ái… Theo lẽ thường mà nói, cô ta đươngnhiên sẽ có một loại khí tức kiêu ngạo nào đó.
Chỉ là cái loạikhí tức kiêu ngạo này từ trước đến giờ vẫn luôn được ẩn giấu thật sâubên trong đáy lòng của nàng, tận sâu bên trong xương cốt, bình thườngcũng sẽ không bao giờ thể hiện ra trước mặt những người bình thường cả.Nhưng mà kẻ đang ở trước mặt nàng đây, cái gã thanh niên Hứa Nhạc này,mặc dù cũng không thể nói là vô cùng thân thiết với nàng, nhưng cũng đã ở chung với nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, hơn nữa còn có mốiquan hệ đặc thù với cha ruột của nàng, cho nên quả thật cũng không thểgọi là người bình thường được.
Trong suy nghĩ của nàng, Hứa Nhạc lúc đó rõ ràng là sử dụng cái loại công cụ gì đó để tăng cường năng lực điều khiển của mình, chính là cái gì gọi là ‘hệ thống cảm ứng ý nghĩkia đó’, lúc này hắn hoàn toàn không có nói rõ ràng ra… Chỉ là vì saohắn lại cố tình giấu diếm mình như thế cơ chứ? Nhưng mà bản tính kiêungạo sâu trong bản chất của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang,tự nhiên là sẽ không tiếp tục truy hỏi sâu thêm nữa. Huống chi chuyệnnày cũng không có liên quan gì đến nàng.
- Ừm, tôi cứ tưởng làhiện tại cô cũng đang còn nghỉ ngơi chứ. Tôi hôm qua quả thật là vất vảcho cô rồi. Cô đến đây có việc gì không?
Hứa Nhạc cảm giác đượcsự biến hóa cảm xúc của Giản Thủy Nhi, vội vàng khẩn trương đưa tay dính đầy dầu máy cùng với muội than của mình lên lau mồ hôi một cái, rồihỏi.
Giản Thủy Nhi nghe hắn hỏi mới tỉnh thần lại một chút. Cônàng cũng không biết bản thân mình vì cái gì lại bởi vì một chút giấudiếm kia của Hứa Nhạc mà cảm thấy tâm thần có chút khó chịu không yênnhư vậy. Cô nàng có chút tức giận nhàn nhạt đưa tay vẹt mái tóc trướcmặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ chau lại một chút, hạ tay xuống hỏi:
- Là có chút chuyện muốn hỏi rõ ranh một chút.
Hai người đi dọc theo cái hành lang dài thăm thẳm hưởng thẳng lên trênmặt đất, chậm rãi đi ra bên ngoài khu vực sinh hoạt. Lúc này tại Khôngcảng Lạc Khâu đang có vô số những chiếc Chiến hạm cùng với chiến đấu cơquân dụng không ngừng hạ cánh và cất cánh với mật độ vô cùng cao. Tuyệtđại đa số các gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trong khu vực Không cảngcũng đều nằm trong trạng thái chiến tranh, vô cùng bận rộn, cho nên cũng không có ai để ý đến hai người bọn họ. Bên trong không gian của khuhành lang cũng chỉ có rõ ràng thanh âm bước đi của hai người cùng vớithanh âm thanh thúy như chuông gió không ngừng vang lên phía sau môngcủa Hứa Nhạc.
- Tôi mãi cho đến lúc này vẫn cho rằng bản thânmình là một cô thiếu nữ bình thường, chỉ vì từ nhỏ đến lớn thường xuyênxuất hiện trên Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, cho nên mới được mọingười cảm thấy yêu mến. Kịch bản của bộ phim truyền hình nhiều tập kiaviết rất hay. Nhân vật cô thiếu nữ Hạm trưởng Hạm đội kia vô cùng đángyêu. Ngoại trừ những cái này ra, bản thân tôi cũng chỉ là một người vôcùng bình thường mà thôi. Ngoại trừ lớn lên cũng có chút đẹp một chút,còn lại cũng không có bất cứ cái gì đáng để tôi kiêu ngạo cả…
Giản Thủy Nhi bên ngoài khoác hờ một bộ y phục quân nhân sĩ quan của Hạm đội Liên Bang màu xanh lam nhàn nhạt, bên trong mặc một chiếc áo sơ mimề mại màu xám nhạt, hai tay khoanh lại trước ngực, giống hệt như mộtthiếu nữ thanh lệ từ bên trong bức tranh vừa mới bước ra ngoài đời vậy.Phần ngực mềm mại thanh xuân của cô thiếu nữ cũng vụ hai cánh tay củanàng ép chặt lại, dồn nén, càng thể hiện thêm rõ ràng hơn một chút.
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ một cái, trầm mặc cũng khôngnói gì, trong lòng thì lại thầm nghĩ, một cô con gái trưởng thành xinhđẹp động lòng người như cô vậy, bản thân đã là một thứ đáng để kiêu ngạo nhất trên đời rồi.
- Tôi thậm chí lại còn không biết phải ănmặc như thế nào cho dễ nhìn một chút nữa, chẳng phải lúc trước anh vẫnthường trêu chọc tôi không có năng khiếu thời trang sao?
Giản Thủy Nhi dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn, trong cặp mắt toát ra một vẻ nghi hoặc mãnh liệt nhìn Hứa Nhạc:
- Tôi thậm chí ngay cả làm một vị nữ minh tinh bình thường cũng chưa chắc đã xứng nữa kìa…
Hứa Nhạc lúc này lại chợt nhớ đến tình cảnh trên sân khấu của buổi biểu diễn văn nghệ tối hôm qua… Bộ quần áo màu đỏ bó sát người, ngắn củncỡn, thể hiện ra thân thể thanh xuân của cô thiếu nữ khiến cho đám quânnhân sĩ quan cùng binh lính phải lâm vào điên cuồng. Còn có bộ quân phục Hạm đội Liên Bang ngắn đến mức không thể ngắn hơn kia nữa, nghĩ đến lớp da thịt trơn nhẵn mềm mại lộ ra bên ngoài lớp quần áo… Ngoài mặt hắnvẫn như trước là trầm mặc, thế nhưng từ sâu trong nội tâm lại âm thầmlàm ra một động tác huýt sáo vừa là tán thưởng vừa là trêu chọc, thếnhưng bề ngoài lại là im lặng trầm mặc…
- Tóm lại, tôi nghĩ chúng ta chắc cũng hiểu rất rõ ràng, tôi vốn không phải là bất cứ đại nhân vật xuất chúng gì cả…
Hứa Nhạc bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, ánh đèn có chút mờ mờ ảo ảo bêntrong khu hành lang vắng vẻ, chiếu rọi lên trên dung nhan tuyệt mỹ thanh lệ không có bất cứ chút xíu tỳ vết nào của Giản Thủy Nhi, khiến chotrong lòng hắn bỗng nhiên chợt sinh ra một loại ý niệm vô cùng quái dị.Cặp mắt của hắn dần dần khẽ nheo lại một chút, chợt cất tiếng chậm rãidò hỏi:
- Cô, đến tột cùng là muốn nói chuyện gì với tôi đây?
- Tôi thật sự nghĩ mãi không ra…
Trong cặp mắt của Giản Thủy Nhi bất chợt hiện lên một tia nghi hoặcmạnh mẽ, mặc dù như vậy, trong đồng tử vẫn toát ra một vẻ sáng chói đặcbiệt kiên định:
- Vì cái gì mà Bộ Quốc Phòng lại đi chọn tôi làm mồi câu cho lần hành động này… Vì cái gì mà đám người Đế Quốc kia vừanhìn thấy tôi đã điên cuồng công kích truy đuổi? Anh có từng suy nghĩqua vấn đề này bao giờ chưa?
- Cô nghĩ mãi cũng không hiểu nỗi… Cho nên cô chạy đến đây hỏi tôi?
- Anh đừng quên, tôi cũng giống như anh, là một quân nhân của Quân đội Liên Bang.
Hứa Nhạc nhất thời lâm vào trầm mặc. Sự nghi hoặc của Giản Thủy Nhi kỳthật cũng chính là sự nghi hoặc của chính bản thân hắn. Tối hôm qua liên tục chạy trối chết cùng với chém giết mãi cho đến sáng sớm, sau khi tâm tình được thanh thản được một chút, suốt khoảng thời gian này, sự nghihoặc này sớm đã khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quái dị. Hắn biết bảnthân mình vốn chỉ là một khỏa tinh cầu vô cùng bình thường, vô cùng nhỏbé trên cái chiến trường rộng lớn bao la hùng vĩ như cả vũ trụ bao lanày… Hắn vốn không có năng lực để phán đoán ra được bố cục lớn mà Chínhphủ Liên Bang cùng với Quân đội sắp xếp ra. Thế nhưng mà, Giản Thủy Nhilà con gái duy nhất của đại thúc, đây là chuyện không thể nào chối cãi,cho nên hắn chung quy cũng không thể không để tâm đến.
Hắn thậtsự không biết vị Quân Thần đại nhân kia đến tột cùng là đã căn cứ vàocái gì mà phán đoán, đám người Đế Quốc khi nhìn thấy Giản Thủy Nhi liềngiống như một đám người vừa mới nuốt xong nguyên lọ thuốc kích thíchvậy, khởi xướng lần tiến công mãnh liệt đến khủng bố như thế kia? Chẳnglẽ là vị Hoàng đế Bệ hạ kia của Đế Quốc đã điên rồi, phát ra một đạomệnh lệnh không suy nghĩ, sau đó đám Quân viễn chinh Đế Quốc đem quânnhân của Quân đội Liên Bang biến thành đối tượng để mình phát tiết cơngiận đối với cái mệnh lệnh điên cuồng kia?
Chuyện này quả thật khó mà nói cho thông được.
- Chuyện tình này đại khái cũng chỉ có mình Lý Nguyên Soái mới có thể biết rõ ràng được…
Hứa Nhạc nhìn Giản Thủy Nhi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Giản Thủy Nhi nhìn chằm chằm vào cặp mắt hí của hắn, chậm rãi nói:
- Nếu như tôi đi hỏi Lão đầu tử, anh cho rằng ông ta sẽ nói cho tôi biết sao?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu.
Giản Thủy Nhi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
- Cái này… có thể nào là có quan hệ với người cha ruột kia của tôi hay không?
Cha ruột của Giản Thủy Nhi, chính là đại thúc của Hứa Nhạc, chính là gã tội phạm truy nã hàng đầu của Liên Bang, là tên Cơ Tu Sư phản quốc DưPhùng, ở trong cái tràng chiến tranh kéo dài không biết bao nhiêu nămgiữa Đế Quốc và Liên Bang này, cũng không thể loại bỏ khả năng tầm quantrọng của cái thân thế đặc thù mà vô cùng cỗ quái này. Hai người chỉ dựa vào sự nghi hoặc trong lòng mình, nên đành nắm lấy tất cả những manhmối có khả năng xuất hiện trong đầu mình. Cũng không thể không nói,huyết mạch của Phí Thành Lý Gia, quả nhiên đều là trời sinh bất phàm cả.
Nghe Giản Thủy Nhi phán đoán như thế, trái tim Hứa Nhạc khẽ đập nhanh lên một chút. Hắn trầm mặc một lát rồi nói:
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà tôi có thể tìm cách điều tra thử xem sao.
Chuyện tình này quả thật sự liên quan trong đó là quá lớn, khó có thểđiều tra ra được. Theo như Hứa Nhạc phán đoán, nếu như chuyện này quảthật là do thân thế của Giản Thủy Nhi, mới khiến cho vị Quân Thần LýThất Phu định ra một cái kế hoạch chặt chẽ tuyệt hảo như thế, vậy thìcái bí mật nào nói không chừng ngoại trừ bản thân Quân Thần đại nhân ra, cũng không có bất luận kẻ nào có thể biết rõ ràng được.
- Cảm ơn!
Giản Thủy Nhi mang theo lòng biết ơn chân thành nói.
- Không cần cảm ơn, đây là chuyện mà tôi nên làm.
Câu trả lời của Hứa Nhạc thật sự là theo như hình thức thông thương,thế nhưng mà trong mỗi một chữ của hắn, lại mang theo một câu chuyện xaxưa kéo dài từ tận Đông Lâm đến mãi Tây Lâm. Hắn cùng với vị thiếu nữthần tượng quốc dân Liên Bang trước mặt này đơn giản nói một câu, thếnhưng lại ẩn chứa vô số những quan hệ thân thiết phức tạp mà lại xa xôi…
- Vừa rồi anh có xem tin tức trên TV hay không?
- Có xem!
- Hai khỏa tinh cầu kia đã bị Quân viễn chinh Đế Quốc chiếm giữ rất lâu rồi, đã hoàn toàn bị khống chết. Hệ thống mạng theo dõi điện tử củaLiên Bang hoàn toàn không có lưu trữ chút nào ở nơi đó cả. Quân khu TâyLâm lần này cắn phải khúc xương khó gặm rồi. Sự khó khăn khốc liệt trênhai khỏa tinh cầu kia, so với tinh cầu 5460 tuyệt đối còn lớn hơn rấtnhiều.
Giản Thủy Nhi giải thích với Hứa Nhạc.
- Chung Tư lệnh xem ra hiện tại đã gia nhập tiền tuyến, đích thân chỉ huy chiến trường.
Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó, hắn nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi, nhíu mày nói:
- Còn Lý Cuồng Nhân?
- Hắn khẳng định là cũng ở bên đó…
Cặp mày thanh tú của Giản Thủy Nhi khẽ nhíu lại, nhẹ giọng trả lời.
o0o
Vốn tưởng rằng ngay lập tức sẽ được giao nhiệm vụ trực tiếp gia nhậpvào chiến trường tiền tuyến tràn đầy khói lửa hỏa đạn chiến đấu kịchliệt, cho nên Hứa Nhạc cũng không kịp nghỉ ngơi, cũng muốn một phen ngay lập tức đem con Robot MX Tiểu Hắc Hoa tiến hành sửa chữa cẩn thận. Thậm chí hắn cũng không thèm để ý đến chuyện tại nhà xưởng Không cảng LạcKhâu thiếu khuyết nghiêm trọng những loại linh kiện tiêu chuẩn của conRobot MX. Nhưng mà suốt một ngày một đêm trôi qua, Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang cũng không có giao thêm nhiệm vụ gì mới cho Hứa Nhạc cả. Bọn họ chỉ là để cho hắn ở bên trong Không cảng nghỉ ngơi và hồiphục mà thôi.
Ngày hôm sau nữa vẫn như cũ không hề có mệnh lệnh gì, vẫn như cũ là ở không cả ngày.
Đến ngày thứ ba, vẫn đồng dạng là như thế.
Bên ngoài phạm vi Không cảng, trên khỏa tinh cầu này vẫn không ngừng nổ ra chiến hỏa ngập trời. Mỗi một giây đồng hồ, cũng đều có vô số chiếnsĩ Quân đội Liên Bang không ngừng ngã xuống chết đi. Có bom thả xuốngkhông ngừng oanh kích lên trên mặt đất, chấn lên vô số những bụi mù mảnh liệt. Không cảng Lạc Khâu cũng không ngừng bị vây trong các công việcbận rộn. Ngay cả sáu gã sĩ quan bảo dưỡng lúc trước đã từng đỏ mắt màkinh hãi với năng lực bảo dưỡng của Hứa Nhạc, cũng không có thời gian để mà nghiên cứu kỹ lưỡng lại quá trình sửa chữa con Robot MX trong cácbản ghi chép điện tử lúc trước của hắn, liền đã bị điều đi tiền tuyến.Trong cả khu Không cảng Lạc Khâu cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc cùng vớiGiản Thủy Nhi hai người ngồi không, không làm gì cả, chỉ đành cùng nhauđi tới đi lui trò chuyện này nọ. Một ngày 24 tiếng đồng hồ cũng chỉ ngồi ăn rồi chờ cho hết ngày, loại cảm giác này quả thật là có chút quái dị.
Ngay trong đêm cùng ngày hôm đó, Hứa Nhạc tiến hành kiểm tra đo lườngchu toàn hệ thống của con Robot MX Tiểu Hắc Hoa lần thứ ba. Sau khi hoàn thành, hắn lê lết thân hình mệt mỏi của bản thân mình đi về phòng ngủ.Ban ngày hôm đó, hắn đã tiến hành liên hệ với Bạch Ngọc Lan, biết đượcthông tin trong buổi tối đêm hôm đó, toàn bộ Tiểu đội 7 đã cùng vớiDoanh đoàn Thiết giáp hộ tống kia chạy thẳng về đại bản doanh của Bộ Chỉ Huy. Đại khái ít nhất cũng phải đợi đến giai đoạn đầu của hồi chiếntranh này hoàn toàn chấm dứt, thì con đường từ Bộ Chỉ Huy tiền tuyến vàKhông cảng Lạc Khâu mới có thể thông được hoàn toàn.
Trằn trọcmãi cho đến nửa đêm hắn vẫn không thể nào ngủ được. Tâm tình phiền muộnkhó xử khiến hắn trằn trọc lăn lộn mãi. Hứa Nhạc nằm trên giường, haitay gối lên sau đầu, nhìn những tin tức phát đi trên Kênh tin tức Đàitruyền hình Liên Bang, mãi không ngừng ngẩn người.
Thế phản công của Quân đội Liên Bang trên khỏa tinh cầu 5460 này quả thật vô cùngthuận lợi, thế nhưng chiến sự trên hai khỏa tinh cầu còn lại thì đúngnhư là trong dự đoán trước vậy, vô cùng thảm thiết. Lấy Quân khu Tây Lâm làm lực lượng công kích chủ đạo, cộng thêm mười ba cái Sư đoàn của Quân khu I cùng với Quân khu II, tổng cộng toàn bộ 73 cái Sư đoàn đã hoàntoàn đầu nhập lên trên hai khỏa tinh cầu kia. Nhưng mà dưới hỏa lực công kích điên cuồng của Quân viễn chinh Đế Quốc trên hai khỏa tinh cầu kia, Quân đội Liên Bang mãi cho đến bây giờ cũng chỉ có thể thành lập đượcbảy cứ điểm quân sự trên hai khỏa tinh cầu mà thôi. Hơn nữa vì để bảo vệ sự an toàn của các cứ điểm này mà phải trả một cái giá cực kỳ thảmthiết. Những hình ảnh thông qua các vệ tinh truyền hình trực tiếp phátra trên Kênh tin tức quả thật cũng là cực kỳ lừng lẫy.
- Xem ra hiện tại vị lão đầu hổ Tây Lâm kia thật sự là gặp phải một cục xương cứng khó gặm rồi.
Hứa Nhạc mặc dù chưa từng gặp qua vị mãnh nhân kia của Chung Gia lầnnào, thế nhưng bởi vì mối thiện cảm với Chung phu nhân cùng với Tiểu Dưa Hấu, hơn nữa đối phương cũng đã từng mấy lần trượng nghĩa lên tiếngbênh vực cho mình, cho nên trong lòng Hứa Nhạc đã sinh ra một loại cảmgiác thân thiết khó nói nên lời với ông ta. Bản thân Hứa Nhạc tự nhiêncũng không muốn vị Chung Tư lệnh này sẽ phát sinh ra vấn đề gì. Còn vềcái gã hiếu chiến cuồng mãnh Lý Cuồng Nhân kia, hắn ngược lại chẳng hềlo lắng lấy một lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]