Giản Thủy Nhi ở trước mặt người nhà có thể vô cùng ngây thơ trong sáng,có thể thanh xuân tươi mát bức người, đáng yêu xinh xắn. Một bề ngoàinghịch ngợm hồn nhiên nhí nhảnh khiến cho người khác say mê, khiến chovô số những người khác phái phải thần hồn điên đảo, cam tâm vì cô ta mànghiêng ngã không thôi. Cái loại năng lực mị hoặc trời sinh như thế này, đại khái ở một số phương diện nào đó mang đến cho người ta một loại cảm giác huyền diệu khó có thể nói nên lời.
Một Giản Thủy Nhi dễthương hồn nhiên như thế, lại cũng không phải là một Giản Thủy Nhi hoànchỉnh. Một bộ phận khác của cô ta, chính là do cô ta quả thật cũng không muốn sử dụng phần năng lực trí tuệ đã được bồi dưỡng từ trong gia tộctại Phí Thành cùng với học tập tại Học viện Quân sự I để mà nghiền ngẫmnhững thế sự phiền phức hiểm ác bên trong cuộc sống bình thường. Chỉ làngay hôm nay, nghi vấn trong lòng cô ta mãi vẫn không thể nào có thể lýgiải rõ ràng được. Giống như là một đám vẫn thạch dày đặc mà khổng lồ,vĩnh viễn che phủ bên trên bầu trời đêm, hoàn toàn chặn lại những ánhtinh huy chiếu sáng ngàn năm bên ngoài vũ trụ bao la kia, khiến cho côta dẫu cho muốn bảo trì một trạng thái trong sáng hồn nhiên lý tưởngtrong lòng của mình, cũng khó có thể mà làm được.
Vào những giờphút nghi hoặc như thế này, cô ta cần kiếm những người thân thiết nào đó đáng cho cô ta tin cậy, để mà thảo luận một chút về vấn đề nghi hoặcnặng nề đang dâng lên bên trong tâm trí của cô ta. Mà hiện tại ở trênkhỏa tinh cầu này, không cần phải hỏi, người thân duy nhất của cô tachính là cái gã nam nhân có cặp mắt hí kia mà thôi.
Trải quanhững chốt kiểm tra quyền hạn xuất nhập vô cùng phiền phức, cô ta đượcmột vị nữ quân nhân dẫn đến một khu vực nhà xưởng vô cùng rộng lớn, ởmột chỗ sâu nào đó bên dưới lòng đất của khu căn cứ Không cảng Lạc Khâu. Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang nhìn thấy những hình ảnh hiện ra trước mắt mình, thoáng giật mình che lại cái miệng đang há hốc racủa mình.
Không gian bên trong cái nhà kho ngầm này quả thật rất lớn, lại vô cùng trống trải. Bên trong nhà kho cũng chỉ có một đầuRobot MX màu đen khổng lồ của Quân đội Liên Bang, lúc này đã được cốđịnh chặt chẽ lên trên một cái bục cao ở chính giữa gian nhà kho. Lớp hộ giáp hợp kim bóng loáng, đã bị tổn hại nghiêm trọng của con Robot lúctrước, hiện tại đã được tách rời ra, đặt ở một bên, lộ ra bên trongnhững cấu tạo máy móc vô cùng phức tạp, khiến người khác nhìn vào cũngphải hoa cả mắt. Toàn bộ con Robot màu đen lúc này nhìn qua giống như là một cái tiêu bản khung xương thân thể con người trong các Học viện Ydược vậy. Chỉ là do nó không ngừng phát ra vẻ sáng bóng nhàn nhạt của bề mặt hợp kim, hơn nữa lại bởi vì nó quá mức khổng lồ, vì thế nên khiđứng bên trong gian nhà kho này, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Ở phía trước con Robot MX màu đen,trên độ cao khoảng hơn năm thước, là một cái bục di chuyển tự động, dùng để vận chuyển lên xuống những công cụ cùng với thiết bị bảo dưỡng, sửachữa. Cái bục di chuyển tự động này đang không ngừng loảng xoảng dichuyển lên lên, xuống xuống, vận chuyển liên tục những linh kiện thiếtbị.
Ở phía dưới dây chuyền vận chuyển thiết bị tự động, có sáugã quan nhân sĩ quan biểu tình vô cùng ngưng trọng, mà thật sự nghiêmtúc không ngừng ghi ghi chép chép cái gì. Cây bút ghi chép điện tử trong tay sáu gã sĩ quan kia càng không ngừng lướt lên bản tài liệu điện tử,ghi lại bất cứ mỗi một động tác nào mà bọn họ có thể nhìn thấy được.Trên vai trái của sáu người bọn họ có những quân hàm màu lam sẫm, chứngtỏ bọn họ đều là những sĩ quan bảo dưỡng cao cấp của Quân đội Liên Bang.
Một gã quân nhân sĩ quan đưa tay lau mớ mồ hôi chảy đầy trên trán mình, nhìn về phía gã gia hỏa đang không ngừng leo trèo trên con Robot caolớn như một con khỉ kia, mang theo một tia khiếp sợ nói:
- Tôi trước giờ vẫn luôn cho rằng trình độ bảo dưỡng của tôi cũng đã khá lắm rồi, cũng đã được lắm rồi…
Hứa Nhạc lúc này đang đứng bên trên con Robot…
Trải qua một đêm chiến hỏa, chạy bôn ba ngàn dặm, mặc dù con Robot MXmàu đen này là thế hệ Robot mới nhất của Quân đội Liên Bang, dưới sựtruy kích điên cuồng mà liều mạng của Đại đội Robot Nguyệt Lang Quânviễn chinh Đế Quốc, vẫn như cũ trốn chạy ra được, nhưng mà trên toànthân thể cũng đã có rất nhiều chỗ bị hao tổn, vô số lỗ hổng lớn có nhỏcó dày đặc bên ngoài, một số hệ thống cấu kiện cũng đã không còn khảnăng hoạt động được nữa. Hứa Nhạc cho rằng trong vài ngày tới đây, BộQuốc Phòng khẳng định sẽ giao xuống cho mình một cái nhiệm vụ gian nannào đó, cho nên hắn chỉ đơn giản ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, sau đóliền chạy đến căn nhà kho này, nghĩ muốn tranh thủ trong khoảng thờigian ngắn nhất, tiến hành sửa chữa hoàn thiện lại con Robot MX màu đennày.
Tay cầm một cái khóa vừa lớn vừa thô dài, hắn nheo cặp mắtlại, đứng ở ngay phía dưới phần giáp bảo vệ phần mặt của con Robot, ngón tay đè chặt lên con ốc cuối cùng, không ngừng vặn xoáy, đem phần hộgiáp cuối cùng của con Robot MX màu đen dỡ xuống. Hắn hoàn toàn khôngthèm để ý đến sáu gã sĩ quan bảo dưỡng đứng bên dưới đang không ngừngquan sát từng động tác của mình. Trên thực tế, những người có được quyền hạn tiến nhập vào gian nhà kho này, tự nhiên là có đủ tư cách mà tiếpcận con Robot MX.
Hứa Nhạc di chuyển tới cái bục cố định đặtngay bên dưới phần vai trái của con Robot, khẽ xoay người lấy thêm haicái chìa khóa thô lớn nữa, dùng sức cạy lên, cố định các bộ phận ở trênđó. Sau đó hắn tiếp nhận cái máy tính xách tay, nhập vào đó một loạt các chỉ lệnh. Cùng với thanh âm điện cơ rì rì vang nhẹ lên, một cánh taysửa chữa điện tử tự động màu bạc chợt từ trong người con Robot đâm ra.
Thương Thu đối với con Robot MX màu đen này đã tiến hành cải tạo trênrất nhiều phương tiện. Đối với những hệ thống hỏa lực công kích tầm xa,cái nào nàng cho rằng Hứa Nhạc không cần sử dụng đến, toàn bộ đều gỡ bỏđi hết. Nhưng độc nhất có cánh tay sửa chữa điện tử tự động, chuyên dụng để cho con Robot tự động sửa chữa những phần hỏng hóc, thì lại mạnh mẽlưu lại. Bởi vì cô ta biết, đối với một thiên tài bảo dưỡng sư như HứaNhạc mà nói, cánh tay điện tử sửa chữa tự động chuẩn hóa này, so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn.
Cánh tay sửa chữa điện tử tự động làm bằng loại hợp kim tỷ trọng nhẹ kia, ngay sau khi vừa từ trongcon Robot mở rộng ra, do hệ thống động cơ của con Robot đã bị ngắt đi,cho nên Hứa Nhạc phải tiến hành liên hợp nó với nguồn điện gắn phía trên đỉnh chóp của căn nhà kho. Hứa Nhạc thoáng đưa tay gạt mái tóc lòa xòaướt đẫm mồ hôi trên trán, khẽ nheo mắt lại, kêu nhẹ lên một tiếng, sauđó hai tay móc nhanh vào phần tay nắm cố định cánh tay sửa chữa tự độngkia, ấn nhẹ vào cái nút nhỏ trên đó.
Những tia lửa điện sángngời từ trong mũi của cánh tay sửa chữa máy móc phun ra. Các loại linhkiện cấu tạo sớm đã được lắp đặt tốt vào các vị trí phù hợp, tiến hànhsửa chữa lại những bộ phận tổn hại bên trong con Robot, lúc này dưới sức nóng mãnh liệt do tia lửa điện phóng ra, rất nhanh hàn lại, kết hợp vôcùng tinh chuẩn.
Hứa Nhạc lúc này đang mặc một cái quần quândụng màu xanh mặc lục, phần thân thì cởi trần. Thân thể cường tráng củahắn hằng ngày được ẩn giấu bên dưới chiếc áo quân dụng, lúc này bởi vìphải thao tác một cánh tay hợp kim đặc biệt nặng nề, khiến cho nhữngđường cong cơ bắp càng thêm thể hiện rõ ràng, tràn ngập một loại cảmgiác súc tích mạnh mẽ chuẩn bị phát lực.
Trên mặt của hắn đeomột cặp kính râm, vừa rất nhanh mà vô cùng chuẩn xác tiến hành công tácsửa chữa vừa hướng về phía sáu gã quân nhân sĩ quan bảo dưỡng sư củaQuân đội bên dưới yêu cầu các loại linh kiện thiết bị cần thiết.
- Bộ phận giảm xóc hệ thống tiêu chuẩn.
- Khớp nối truyền lực dạng hình cầu, kích thước số 3.
- Không có à? Dùng loại khớp nối truyền lực của Robot M52 cũng được,nhưng làm phiền các anh mài lại trở về đường kính khoảng 3cm…
Hắn lúc này đứng trên con Robot cao cao, trên tay bưng cánh tay sửa chữa điện tử tự động, không ngừng phụt ra những luồng lửa điện, giống hệtnhư một vị chiến sĩ anh dũng nhất của Quân đội Liên Bang đang ôm mộtkhẩu súng máy nòng xoắn Đạt Lâm vậy, không ngừng bắn phá về phía kẻ thù.
Mỗi một thao tác sửa chữa mà hắn tiến hành, mỗi một cái linh kiện thiết bị mà hắn yêu cầu, đều khiến cho sáu gã sĩ quan bảo dưỡng sư của Quânđội Liên Bang đứng ở bên dưới mà chấn động mãnh liệt trong lòng. Bởi vìđám người bọn họ từ trước đến giờ vẫn chưa từng gặp qua người nào tiếnhành loại hình thức bảo dưỡng kỳ lạ mà hiệu quả đến như thế này.
Gã quân nhân sĩ quan thanh niên đang leo trèo trên con Robot MX màu đen kia, mỗi một động tác sửa chữa, mỗi một cái yêu cầu, đều là vô cùngtinh tế, vô cùng thỏa đáng. Mặc dù bọn họ không ai có thể tưởng tượng ra được, một người khiêng một cánh tay hợp kim nặng nề đến như thế, cưnhiên lại có thể làm ra những công tác sửa chữa nhanh chóng mà chính xác đến như vậy, hơn nữa cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Càng khiến cho đám sĩ quan bảo dưỡng đứng bên dưới cảm thấy khủng hoảng cùng với sùng bái trong lòng hơn chính là, ngay từ những thời điểm bắtđầu, bọn họ căn bản là không hiểu nổi những động tác sửa chữa mà HứaNhạc đang làm chính là có ý đồ gì. Mãi cho đến sau khi công tác sửa chữa tiến hành gần xong, những thao tác sửa chữa đó gần như kết thúc, bọn họ mới đại khái hiểu được ý nghĩa của những công tác sửa chữa vi diệu vôcùng này…
Bọn họ không thể không thừa nhận, vị Trung Tá Hứa Nhạc đang tiến hành chữa trị con Robot MX màu đen kia, về phương diện trìnhđộ bão dưỡng đã sớm vượt xa mấy người bọn họ. Không, phải nói là vượt xa trình độ bão dưỡng hiện tại của tuyệt đại đa số các bảo dưỡng sư bêntrong Quân đội Liên Bang. Những câu chuyện huyền thoại truyền miệng vềmột người dùng một cây búa đập ra một con Robot, trước giờ dường nhưkhông thể nào tưởng tượng ra nổi, vào thời khắc này tựa hồ như là đãchậm rãi biến thành sự thật.
Cho nên cái gã sĩ quan bảo dưỡngkia đã bị những hình ảnh rung động kia khiến cho bất tri bất giác khôngngừng lặp đi lặp lại câu cảm khái kia, còn những gã sĩ quan bảo dưỡngkhác đứng bên cạnh hắn thì cũng im lặng mà đồng cảm trong lòng.
Có một người còn trừng lớn hai mắt, mím chặt môi, nhìn thấy Hứa Nhạcdùng một con dao nhỏ cắt dứt một hệ thống dây chuyền dẫn động lực đã bịxoắn, khiếp sợ nói:
- Loại… dây dẫn song song hai chiều này, lại có thể dùng hệ thống dây dẫn ba chiều kết hợp để thay thể sao? Bêntrong các giáo trình hướng dẫn kỹ thuật cũng đâu có cái loại thay thếnhư thế này đâu…
- Chúng ta thấy không làm được, không có nghĩalà thực tế không làm được… Đừng có quên, con Robot MX vốn chính là doanh ta thiết kế đó…
Những thanh âm bàn luận bên dưới mặt dù làrất nhỏ, thế nhưng Hứa Nhạc, lúc này đang chuyền người di chuyển sangmột vị trí khác, lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Hắn quay đầu lại nóinhanh:
- Hiện tại cũng không có đủ vật liệu thay thế, cũng chỉđành chấp nhận như vậy thôi. Ở đây các anh có loại bánh răng chuyển động một chiều hay không?
- Có! Tôi lập tức lấy cho anh!
Một gã quân nhân bên dưới mang theo một tia sùng kính lớn tiếng nói.
Đám quân nhân sĩ quan bảo dưỡng bên trong gian nhà kho ngầm này, nhìnthấy những thao tác bão dưỡng kỳ diệu như là Thần kỹ của Hứa Nhạc, sớmđã bị dọa cho choáng váng rồi. Chính vì vậy cho bên bọn họ hoàn toànkhông có chú ý đến ngoài cửa Giản Thủy Nhi đang chậm chậm bước vào. Nếunhư là trong những trường hợp bình thường, những gã quân nhân sĩ quannày mà nhìn thấy cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này xuất hiện ngay bên cạnh mình, chỉ sợ là sẽ hưng phấn đến mức ngất đi luôn ấy chứ.Nhưng mà hiện tại…
Giờ phút này, toàn bộ tinh thần cùng sự chú ý của bọn họ sớm đã chăm chú nhìn vào những động tác bảo dưỡng tinh chuẩn mà Hứa Nhạc đang tiến hành bên trên kia, cho nên đã hồn nhiên quên hếttất cả những việc xảy ra xung quanh mình.
Giản Thủy Nhi thân mặc một bộ quân trang rộng thùng thình, hai tay khoanh lại đặt ở trướcngực, đứng dựa một bên cửa vào, trên mặt mang theo một vẻ hưng phấn cùng với suy ngẫm mà nhìn vào một màn này.
Cô ta lúc này mới chợtnhớ ra là Hứa Nhạc vốn chính là một gã bảo dưỡng sư phi thường thiêntài. Sự sợ hãi lúc đầu đã dần dần dần phai nhạt đi. Nhưng mà giờ phútnày khi nhìn thấy đám mấy tên bảo dưỡng sư bên dưới dùng ánh mắt sùngbái cuồng nhiệt nhìn về phía Hứa Nhạc, chẳng biết vì nguyên nhân gì,trong lòng của nàng thế nhưng lại sinh ra một tia tình cảm kiêu ngạonhàn nhạt…
Tối ngày hôm qua trên con đường ngàn dặm bôn tẩu trối chết, sau đó lại quay trở lại sơn cốc mà phản kích bất ngờ, Hứa Nhạc đã khiến cho cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này để lại một ấn tượngvô cùng sâu sắc. Nhưng mà thực kỳ diệu chính là, đến giờ phút này đây,nhìn thấy hình ảnh Hứa Nhạc mặc cái quần bó sát, thân trên cởi trần,toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, tay bưng cánh tay hợp kim sửa chữa điện tửnặng nề như bưng một khẩu súng máy, lại thật sự khiến cho trong lòngGiản Thủy Nhi dâng lên một loại tình cảm có chút khó mà gọi tên.
- Dáng người quả thật là vô cùng mạnh mẽ a…
Giản Thủy Nhi nhìn thấy Hứa Nhạc đang đứng trên lưng con Robot, chỉ mặc độc một cái quần dài màu xanh mặc lục, những đường cong cơ thể mặc dùkhông đặc biệt cường hãn tráng kiện, thế nhưng lại rõ ràng góc cạnh,trong lòng theo bản năng nghĩ như vậy, sau đó hai má cô ta chợt đỏ bừnglên, thoáng làm ra động tác nhún nhún vai nhẹ nhằm che giấu sự xấu hổcủa mình.
o0o
Con Robot MX thật ra cũng không tính làhao tổn quá mức nghiêm trọng, nhưng mà bởi vì bên trong gian sửa chữacủa Không cảng Lạc Khâu quả thật thiếu khuyết đại bộ phận những dụng cụcùng với linh kiện chuyên dụng, cho nên Hứa Nhạc cũng chỉ có thể lấynhững cấu kiện thông thường có sẵn ở đó mà thay thế. Loại cách làm nàyhiển nhiên là sẽ khiến cho sức chiến đấu của con Robot MX giảm xuống rất nhiều. Nhưng mà hắn có thể dùng những loại dụng cụ linh ta linh tinh ởnơi này sửa chữa lại, để cho con Robot MX màu đen có thể một lần nữakhởi động trở lại, hoạt động thử nghiệm được một lúc, đã là chuyện khiến cho người khác phi thường không thể tin tưởng nổi nữa rồi.
Giai đoạn công tác sửa chữa ban đầu cơ bản có thể xem là hoàn thành. Sáu gãquân nhân sĩ quan bảo dưỡng sư kia lần lượt rời khỏi gian nhà kho. HứaNhạc dùng cái khăn tay lau khô mớ hồ hôi ướt đẫm trên trán, nhẹ nhàngthở ra một hơi, nhanh chóng trèo xuống khỏi con Robot cao lớn.
Hắn cùng với các gã bảo dưỡng sư bình thường của Quân đội Liên Bang cónhững bất động thật sự là rất lớn, cũng không phải nguyên nhân là do hắn quá mức hiểu biết về con Robot MX này. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vìcái lý niệm sửa chữa năm đó Phong Dư đại thúc đã truyền thụ cho hắn –Bất luận là Chiến hạm hay là Robot gì đó, kỳ thật cũng chỉ là một loạicông cụ để cho nhân loại sử dụng mà thôi, về mặt cơ bản cũng chẳng khácgì các loại thiết bị điện tử gia dụng bình thường cả. Tuân theo nghiêmchỉnh loại lý niệm như thế này, cho nên khi Hứa Nhạc tiến hành sửa chữacon Robot MX vốn chẳng hề có chút tâm lý sợ hãi hay khiếp sợ gì cả. Bấtcứ cái loại ý tưởng thay thế thiết bị thất tao bát loạn đến mức nào, hắn cũng đều dám tưởng tượng ra và tiến hành luôn. Bất luận là các cấu kiện của các thiết bị vệ sinh tự động hay là các loại mạch điện tử đồ giadụng, hắn cũng có thể đem mà sử dụng. Dù sao cái hắn cần cũng chỉ làmuốn con Robot này có thể hoạt động được mà thôi…
Không thểkhông nói, đúng là bởi vì sự khác biệt về mặt lý niệm như thế này, chonên mới có được loại nhận thức đem hoàng kim biến thành gạch vụn, mớikhiến cho Hứa Nhạc không có bất cứ loại ý tưởng cố kỵ nào, hễ nghĩ trong lòng là lập tức làm ra. Cái cách làm theo kiểu nghĩ là làm đó, mớikhiến cho đám bảo dưỡng sư Quân đội Liên Bang, luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc, những giáo trình của mình, phải trừng mắt há hốcmồm, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn như vậy.
Sau khi bước xuốngkhỏi con Robot, lúc này trên người hắn, trên mặt hắn đã dính đầy nhữngdầu máy, muội than đen nhẻm. Phía sau mông gã thiếu niên vẫn theo thóiquen năm xưa, là một chuỗi các loại công cụ sửa chữa nặng nề, theo mỗiđộng tác của hắn phát ra thanh âm leng keng, linh kinh vui tay. Nhìn bộdạng hắn có chút chật vật, vừa định trở về tắm rửa sạch sẽ một phen,xoay người lại đã nhìn thấy một đầu tóc tím biếc phía sau.
GiảnThủy Nhi nở nụ cười mỉm nhìn hắn. Bên trong gian nhà kho trống trải màrộng lớn này, tựa hồ như vẫn còn có thể nghe được thanh âm thanh thúycủa kim loại va chạm lẫn nhau, giống hệt như thanh âm của một cái phonglinh vậy.
- Anh đã từng nói, cha của tôi năm xưa khi sửa chữavốn rất thích giắt theo nhiều công cụ phía sau mông, có phải là giốngnhư anh hiện tại hay không?
- Cũng không khác nhau bao nhiêu.
Hứa Nhạc nhe răng cười, theo bản năng đưa tay lên gãi gãi đầu một chút. Trên tay hắn lúc này dính đầy dầu máy cùng với lớp muội than bên trongcon Robot, vô tình theo một cái gãi đầu này mà quẹt luôn lên trên mặt,một phen biến khuôn mặt hắn thành một mảnh đen thủi đen thui…
Giản Thủy Nhi đưa tay lên che miệng, cười vèo một cái. Một lúc sau, cô nàng cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi:
- Bộ Quốc Phòng có giao nhiệm vụ mới gì cho anh chưa?
- Tạm thời còn chưa có.
Hứa Nhạc mở thùng trang bị cá nhân của mình, bắt đầu sắp xếp lại công cụ, dụng cụ, trầm giọng nói:
- Chẳng qua tôi nghĩ rằng, khẳng định cũng sẽ không thể nào phân tôiđưa cô quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển được. Bất luận là Bộ Quốc Phòng cógiao cho tôi nhiệm vụ gì đi nữa, tôi cũng cùng cũng cần phải trước mộtbước, đem con Robot MX của mình sửa chữa cho hoàn thiện lại. Không cócon Robot MX này, những chuyện mà tôi có thể làm, kỳ thật cũng khôngnhiều lắm.
Giản Thủy Nhi trầm mặc một lúc sau, liền hiểu được ýtứ của Hứa Nhạc. Bất luận là Doanh Robot Đặc chủng hay là đơn vị bộ độidã chiến bình thường, bất luận là Liên Bang hay là Đế Quốc, tất cả cácphi công Quân đội cũng đều có con Robot thuộc về riêng chính bản thâncủa mình. Cũng giống như là trong những bộ phim thần thoại về thời Viễncổ, một vị chiến sĩ anh dũng ra trận trên sa trường cũng đều có một contuấn mã của riêng mình vậy.
- Đây là con Robot của anh. Trải qua một thời gian nữa, phỏng chừng ở trên vai của nó sẽ được gắn rất nhiều ngôi sao sáng…
Cô nàng mỉm cười nói:
- Anh có định là sẽ đặt tên gì cho nó chưa?
Đây là một truyền thống của Quân đội Liên Bang. Một gã chiến sĩ điềukhiển Robot của mình đánh chết được một con Robot Đế Quốc, liền có tưcách ở trên vai phải của cánh tay hợp kim của con Robot của mình, sơnlên đó một ngôi sao màu vàng. Trải qua một đêm chiến đấu hôm qua, GiảnThủy Nhi biết rất rõ ràng, Hứa Nhạc có tư cách sơn lên đó ít nhất là sáu ngôi sao chói lọi.
Hứa Nhạc nghe cô nàng hỏi như vậy, cúi đầungẫm ngẫm nghĩ nghĩ suốt nửa ngày trời, sau đó mới ngẩng mặt lên cườilớn. Hai hàng răng trắng bóc đều đặn dưới bối cảnh gương mặt lem nhemđen thủi của hắn nhìn qua vô cùng rõ ràng và sáng láng:
- Tôi sẽ gọi nó là Tiểu Hắc Hoa!
- Thật sự là một tên gia hỏa không biết đặt tên gì cả!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]