Cởi nốt cái quần lót đặc biệt ẩm ướt trên người xuống, để toàn thân lõalồ, đưa tay mở các chốt vòi sen lớn trên đầu, để cho dòng nước lạnh nhưbăng giống như những thanh kiếm bằng nước không ngừng đâm thẳng xuốngthân thể. Hứa Nhạc dùng sức chà xát mạnh từng tấc da thịt trên người,mãi cho đến khi toàn thân trở nên một mảnh đỏ bừng. Lần tắm rửa này củahắn đặc biệt lâu hơn so với bình thường rất nhiều. Ở trong làn nước lạnh như băng không ngừng chảy xuống người, hắn kinh ngạc giơ hai bàn taycủa mình lên, xòe ra đặt lên ngang tầm mắt của mình. Hắn chỉ nhìn thấyhai bàn tay mình là một mảnh da trắng phau, cùng với những đường chỉ tay chằng chịt. Hắn thầm nghĩ hai bàn tay này của mình chỉ nên dùng để bảodưỡng sửa chữa cùng với điều khiển Robot, khiến cho con Robot phát huyra những chiến công mạnh mẽ. Chứ hắn không nghĩ hai bàn tay mình lại còn có cái công dụng khác…
Hắn cũng không rõ vì nguyên nhân gì lạiphát sinh một hồi mộng xuân như thế này. Chợt nghĩ đến mấy ngày hômtrước, trong đầu đã từng nảy sinh ra loại tưởng tượng đào hoa sáng lạnkia, không khỏi kinh ngạc phát hiện ra tiêu chuẩn đạo đức của bản thânmình quả thật càng ngày càng giảm xuống một cách trầm trọng, mà trình độ kích thích sinh dục bên trong cơ thể lại càng theo đó mà dâng trào caolên không ít. Hắn lại hoàn toàn không nghĩ đến, chính nguyên nhân mộihồi chiến tranh cùng với tử vong thảm liệt trên cái khỏa tinh cầu này,chính là cái lợi khí vô thượng đánh nát tất cả nhưng quy tắc đạo đứctinh thần của hắn, kích phát tính dục trong cơ thể của hắn.
Haitay Hứa Nhạc chống thẳng lên trên vành của cái bục sứ lạnh như băng,nhìn chằm chằm vào cái gương lớn treo trên tường. Hắn nhìn thấy bêntrong tấm gương là một gương mặt trẻ tuổi có chút thân quen nhưng cũngcó chút lạ lẫm. Bên trong phòng tắm lạnh lẽo này cũng không có hơi nướcnóng bốc lên, cho nên trên mặt gương cũng không có lớp sương mù che phủ, hắn cũng không cần dùng tay lau đi. Nhưng mà vì cái gì gương mặt kianhìn qua lại có chút lạ lẫm như vậy?
Trên khuôn mặt kiên nghịbình thường, hai hàng lông mày cao vút vẫn như cũ an phận nằm ngay phíatrên hai hốc mắt, giống hệt như là hai thanh phi đao chưa rời ra khỏi vỏ vậy. Những sợi lông mày rậm cao nổi lên ngay phần mi tâm, đã lâu ngàykhông có cạo qua, khiến cho cặp lông mày nhìn qua giống như là sắp sửanối thẳng lại thành một cái vậy. Thế nhưng chính vì vậy lại khiến chokhuôn mặt hắn không hề sinh ra bất cứ cảm giác cường hãn bất thường nàocả. Phối hợp với cặp mắt có chút ti hí ngay bên dưới kia, tổng lại vẫnkhiến cho người ta nghĩ rằng khuôn mặt của người này đặc biệt đáng tincậy.
Còn cái nét lạ lẫm, đó chính là bởi vì cặp mắt kia hiện tại có vẻ quá mức bình tĩnh, quá mức trưởng thành. Hứa Nhạc nhìn chằm chằmvào bản thân mình bên trong cái gương, chợt nhớ đến mấy năm trước đây, ở trên Phố Chung Lâu tại Đại khu Đông Lâm, đã dọa cho cái gã Cục Phó Phân cục II kia phải kinh hãi, sau đó hắn cũng giống như hiện tại, ở trongphòng tắm, ngắm nhìn vào gương mà trầm mặc khẩn trương. Cái gã kia hìnhnhư tên là Bảo Long Đào thì phải? Như thế nào mà mới đây mình đã quênmất tên của hắn rồi?
Hứa Nhạc phát hiện ra rằng, sau khi mìnhchạy trốn ra khỏi Đại khu Đông Lâm, bản thân đã trở nên trầm mặc, bìnhtĩnh hơn trước đây rất nhiều. Mà cái loại trầm mặc bình tĩnh như thếnày, trong suy nghĩ của hắn, mơ hồ hình như có chút tương tự với loạikhí tức bất lương nào đó. Hắn cũng không cho rằng đây chính là bản tínhtrời sinh của chính mình, cũng không hề thích cái loại biến hóa khí chất đặc thù đến như vậy. Cho nên khi hắn giương mắt nhìn chính mình ở trong gương đã ngơ ngẩn cả người.
Kế hoạch tiến công của Quân độiLiên Bang đến tột cùng là cái gì, hắn không hiểu. gtm nói rằng Quân khuTây Lâm công kích mạnh mẽ vào hai khỏa tinh cầu hoàn toàn rơi vào taygiặc kia vô cùng gian khổ, lão đầu hổ Chung Gia kia lần này gặp phảicuộc sống vô cùng khó khăn, hắn không hiểu. Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành công kích mãnh liệt, sau đó lại kiên quyết lùi nhanh về phía sau,những sự bố trí quân sự kín đáo mà kỳ diệu của Quân đội Liên Bang, hắncũng không hiểu, cái gì mà nghệ thuật chỉ huy chiến tranh này nọ, hắnhoàn toàn cũng đều không hiểu.
Và kết luận cuối cùng, ở tronghồi chiến tranh giữa vũ trụ bao la hùng vĩ này, hắn chính là một cái mẩu mảnh ghép vô cùng nhỏ bé không một chút bắt mắt. Hắn chỉ biết trầm mặcnghiên cứu chế tạo, sửa chữa con Robot, sau đó dùng tốc độ cực cao phóng thẳng vào trong rừng núi, trầm mặc mà chạy đi, đây mới chính là tácdụng lớn nhất của hắn.
Nhưng mà khi hắn bắt đầu chân chính gianhập vào chiến trường, đối mặt với những hồi nổ lớn, với đám Robot ĐếQuốc không ngừng truy kích ở phía sau, những chiếc phi cơ biến thànhnhững chùm pháo hoa trên bầu trời, nhữn thi thể chết đi, thân thể vặnvẹo biến hình, càng không ngừng kích thích đại não của hắn.
Lúccòn ở tại Đại khu Đông Lâm, hắn đối với đám người Đế Quốc hoàn toànkhông có chút xíu nhận thức nào cả. Mãi cho đến khi biết đến Mạch ĐứcLâm, nhìn thấy những binh sĩ trọng thương tại Bệnh viện Quân khu LiênBang, những tấm bia đá dày đặc bên cạnh những cái mộ màu đen… hắn mớichính thức nhận thức trực quan nhất về đám người Đế Quốc.
HứaNhạc đã từng giết qua không ít người. Lần đầu tiên là trong một đêm mưagió, tại bãi rác phế liệu trên quảng trường Phố Chung Lâu Đại khu ĐôngLâm, cái ống dịch áp hỏng nhiễm đầy máu người. Trên con đường Hổ SơnĐạo, ánh đao lóe lên. Tại bãi đậu xe ngầm của Sân vận động Lâm Hải Châu, đối mặt với đám phần tử võ trang ám sát, rồi đến những thi thể đầy mặtđấy bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội… Hắn là một người tốt, nhưng một ngườitốt cũng có thể giết người. Trong lúc giết người có khi còn không hềnháy mắt nữa, giống chi là đám người Đế Quốc man rợ sát nhân kia.
Chỉ là những kẻ ở trên chiến trường liền trở nên rất dễ dàng mà chếtđi. Sinh mệnh ở trên hoàn cảnh này có vẻ là quá mức rẻ mạt.
Đêmkhuya, ở bên trong bầu không khí tràn ngập khói lửa chiến tranh này, thế nhưng Hứa Nhạc lại gặp phải một giấc mộng thanh xuân không chút phù hợp với hoàn cảnh kia, khiến cho hắn cảm giác được trạng thái tinh thần của mình có chút ngơ ngẩn. Hắn bước ra khỏi gian phòng cá nhân của mình,lắng nghe những thanh âm khẩn trương của cuộc sống ồn ào náo nhiệt thậtsự trong căn cứ Không cảng Lạc Khâu này.
Hứa Nhạc trầm mặc cúiđầu hướng về phía cuối một cái hành lang im lặng mà chậm rãi đi đến. Con Robot Tiểu Hắc Hoa chính là đang lặng lẽ chờ đợi ở nơi đó.
Ởtrên mảnh chiến trường chiến tranh lạnh lùng nguy hiểm mà vô cùng phứctạp giống như một cái lưới nhện khổng lồ này, một con người dù cho cóthực lực cường hãn đến như thế nào đi chăng nữa, thì cũng giống như làmột con côn trùng nhỏ bé đang bị gắt gao dính chặt vào cái lưới nhệnkhổng lồ kia, không ngừng bi ai giãy dụa để mà thoát ra. Mỗi một thờikhắc con côn trùng này cũng đều có thể bị cắn nuốt, không có cơ hội sống sót. Hắn phải một phen tiến hành sửa chữa hoàn thiện con Robot MX TiểuHắc Hoa thuộc về chính bản thân mình, như vậy mới có thể có thêm đượcmột bộ giáp xác chắc chắn, có thêm được vài thanh đại đao sắc bén, tương lai khi giãy dụa trong mảnh lưới nhện khổng lồ kia, cũng có thể tạo ranhững động tĩnh lớn hơn một chút.
Gần cuối cái hành lang u tĩnhdài xa xăm kia có một chiếc điện thoại vệ tinh quân dụng. Hứa Nhạc trầmmặc cân nhắc trong khoảnh khắc, sau đó quay đầu lại, cầm lên chiếc điệnthoại. Hắn thông qua các thiết bị phân hình đặt ở gần đó chứng thực thân phận, chứng thực quyền hạn cần thiết, sau đó mới ấn hạ một chuỗi sốđiện thoại… Là số điện thoại của Thi Thanh Hải.
Tốc độ kết nốiđiện thoại lần này thật sự có chút nhanh. Từ cái chi tiết này, Hứa Nhạccó thể khẳng định Thi công tử hiện tại đã đi đến Tây Lâm, tâm tình củahắn không khỏi trở nên có chút nặng nề hơn một chút.
- Làm một gã sĩ quan liên lạc có ổn không đó?
Hứa Nhạc đứng tựa người vào cái vách tường lạnh như băng, cầm điệnthoại, khẽ mỉm cười nói với cái gã bằng hữu tốt nhất của mình:
- Tình hình của ta bên này cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Chỉ là cụcdiện hiện tại vẫn như cũ có chút nguy hiểm. Chẳng qua Bộ Quốc Phòng mãicho đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ mệnh lệnh nào xuống cả… Tôi ở trongKhông cảng cả ngày chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết mà thôi…
Bên trong đầu dây điện thoại truyền đến tiếng cười ấm áp mê người của Thi Thanh Hải.
Hứa Nhạc cười cười, bắt đầu giảng thuật cho Thi Thanh Hải cảm giác lầnđầu tiên gia nhập lên chiến trường của chính mình, ngữ khí có chút nhànnhạt, có chút nặng nề, lại cũng có chút sầu lo… Một hồi chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc mà nói, giống hệt như là hai gã khổng lồbằng nham thạch đang không ngừng đấu đá. Mỗi một cú đấm bằng nắm taynặng nề kia đập vào nhau, có thể cũng sẽ không gây thương tích gì chonhau, nhưng mà những mảnh đá vụn vỡ ra rơi thẳng xuống dưới, hẳn khiếncho không ít người bên dưới phải chết không hề nghi ngờ.
Tạmdừng một lát sau, Hứa Nhạc chợt nghĩ về giấc mộng mới vừa khi nãy, haimá thoáng có chút đỏ ứng, nóng lên, sau đó trong lòng có chút khẩntrương, có chút ngượng ngùng nói nhanh vào điện thoại:
- Ta có phải là nên… yêu đương hay không? Cậu nghĩ như thế nào nếu như đồng thời thích đến bốn cô gái cùng một lúc?
Thi Thanh Hải bên kia đầu dây điện thoại đột nhiên hỏi một câu:
- Cậu có phải gần đây đã bị nữ nhân kích thích rồi không?
Hứa Nhạc không trả lời, chỉ là lắc lắc đầu.
Thật kỳ diệu chính là, Thi Thanh Hải ở trên khỏa tinh cầu xa xôi nàođó, tựa hồ như là đã nhìn thấy cái động tác đó của Hứa Nhạc, ngữ khí cóchút trào phúng nói:
- Ta hiện tại mặc dù công tác bận bịu,nhưng mà thỉnh thoảng cũng có xem tin tức trên TV. Cái chuyện xấu giữacậu cùng với cái cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang gây nên một hồisóng gió như vậy, ta sao lại không biết được. Tuy rằng lúc đó cậu có đeo một cặp kính râm trên mặt, nhưng mà chẳng lẽ cậu nghĩ có thể giấu diếmđược cặp mắt thần như điện của ta đây?
Hứa Nhạc im lặng cũng không trả lời.
Thi Thanh Hải ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát sau, cuối cùng mang theo giọng điệu nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ, cậu nên tìm nữ nhân đi…
Hứa Nhạc có chút ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải là cùng một loại ý tứ hay sao?
- Yêu đương cũng không cần thiết là phải lên giường, nhưng mà có thể sẽ phải kết hôn. Còn tìm nữ nhân khẳng định là sẽ không kết hôn, nhưng mànhất định là sẽ lên giường…
Thi Thanh Hải trào phúng nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau mười vạn tám ngàn dặm, đừng có lẫn lộn.
- Ý cậu nói là… phát tiết?
Hứa Nhạc cầm điện thoại, hạ thấp thanh âm hỏi một cách nghi hoặc:
- Chuyện này… chính là có cái ý tứ như vậy à?
- Ta chửi vào mặt nhà cậu. Không có cái ý tứ đó vì sao cậu lại nằm mơ như vậy chứ?
- Ta chỉ là hỏi một chút thôi, cậu làm cái gì mà phải lên cơn đến như vậy chứ?
Hứa Nhạc có chút tức tối, liếc mắt nhìn cái đồng hồ đếm giờ trên cáiđiện thoại, đột nhiên chuyển sang nhẹ giọng, nghiêm túc nói:
- Cậu phải bảo trọng đó!
Một chi chỉnh biên quân phòng vệ của Phiến quân Thanh Long Sơn đượcchính thức đưa vào biên chế của Chính phủ Liên Bang, đưa đến tiền tuyếnTây Lâm gia nhập vào chiến trường. Nói như vậy trong khoảng thời giankhông xa nữa, những gã binh lính này sẽ được đưa đến đầu nhập vào trênmảnh chiến trường thảm liệt này. Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, bên trongmột hồi chiến tranh này chẳng biết ẩn chứa bao nhiêu sự hỗn loạn, hunghiểm phức tạp, những thỏa hiệp cùng với lợi dụng lẫn nhau. Thi Thanh Hải đảm nhiệm vai trò nhân vật liên lạc giữa hai bên, khẳng định là phithường nguy hiểm.
Thi Thanh Hải ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lúc sau, cũng vô cùng nghiêm túc nói:
- Cậu cũng bảo trọng!
o0o
- Thể hiện sự đạo đức quá mức, chỉ có thể nuôi dưỡng ra một tên ngụyquân tử mà thôi. Theo như ý của tôi, cái vị Lão Đại trẻ tuổi kia củachúng ta, tuy rằng cũng luôn luôn không có một phen đem hai chữ đạo đứckia đặt ở trên môi, nhưng mà hai chữ đạo đức kia lúc nào cũng treo ởtrên đầu hắn, hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.Cái này đến tột cùng hắn là một tên ngụy quân tử chính thống, hay thậtsự là một tên quân tử đây?
Chiến hỏa lúc này đã được chuyển dờilên trên những khu vực rừng rậm cùng với những núi băng trên khu vực Bắc bán cầu xa xôi. Hệ thống hỏa lực công kích tầm xa của Quân viễn chinhĐế Quốc đã bị áp chế đến mức sắp sửa tiêu mất. Con đường quốc lộ xuyênsuốt, băng qua giữa Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia hiện tại đã khôiphục lại sự thông suốt của nó. Lúc này có một đoàn xe, bao gồm hơn mườichiếc xe quân dụng màu xanh lục cùng những chiếc xe dân dụng chứa dụngcụ cồng kềnh đang chậm rãi chạy trên đó. Thanh âm động cơ nổ vang phá vỡ một màn tịch mịch ở nơi này.
Bên trong thùng xe một chiếc xequân dụng màu xanh lục đó, những thanh âm vô cùng sắc bén, so với tiếngđộng cơ xe có vẻ càng thêm chói tay hơn một chút, không ngừng vang vọng. Bạch Ngọc Lan lúc này đang nhắm mắt, cúi đầu lim dim ngủ, nhưng khôngcách nào bỏ qua được những lời lẩm bẩm mang theo chút phẫn nộ của LanHiểu Long đang ngồi bên cạnh hắn. Cặp mày thanh tú của hắn nhịn khôngđược khẽ nhíu lại một chút.
Lan Hiểu Long dừng lại những lời lẩm bẩm của mình, đưa điếu thuốc lá trên tay lên rít mạnh một hơi, khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía những hố bom khổng lồ, tối đen nằm rãi rác bênngoài cửa sổ xe, dọc hai bên con đường quốc lộ. Hắn nhìn thấy những mảnh hài cốt kim loại nằm rải rác khắp nơi, thầm nhủ vào đêm chiến sự hômđó, trên con đường này đã phát sinh một hồi đại chiến thảm liệt đến mứcđộ nào. Cặp môi hắn khẽ nhếch lên một cái, thế nhưng cũng không hề đìnhchỉ việc trào phúng của mình:
- Lão đại trẻ tuổi kia quả thật vô cùng xuất sắc, mang theo cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang một mìnhchạy đi, bảo vệ cho cả một doanh đoàn thiết giáp. Tiêu sái không? Phongquang không? Còn chúng ta thì sao? Gia nhập vào tiền tuyến, một viên đạn cũng không bắn được. Mặc dùng cũng không có làm một tên đào binh, thếnhưng lại biến thành một đám binh lính phế thải, bị hắn ta ném ngược trở về Bộ Chỉ Huy.
Cái tàn thuốc cháy sáng trên cặp môi của LanHiểu Long, theo những lời nói của hắn mà không ngừng nhảy múa, nhìn quacực kỳ thú vị. Thế nhưng cặp môi trào phúng của hắn mãi cũng không cóngừng lại:
- Tiểu đội Chiến đấu Số bảy lừng lẫy, một hồi gianhập vào chiến trường, chẳng hề chiến đấu lấy nửa phút, đã sắp sửa bịtriệu hồi trở về Đại khu Tây Lâm… Nói đến cùng thì sao? Tất cả hoàn toàn cũng chỉ có một mình vị Chủ quản đại nhân của mình chiến đấu. Bản thânchúng ta cũng chỉ có thể biết đứng sau mông của hắn, giương mắt lên xemmột hồi kịch hay này mà thôi. Như vậy chúng ta lên chiến trường để làmgì đây? Đi du lịch à?
Hùng Lâm Tuyền ngồi dựa vào vách của thùng xe, vẫn một mực bảo dưỡng cẩn thận cho khẩu súng máy luân chuyển ĐạtLâm nặng nề. Hắn nghe những lời nói bực tức của Lan Hiểu Long, sắc mặttrở nên có chút khó xem.
Những thành viên còn lại của Tiểu đội 7 quả thật trong lòng cũng đồng dạng sinh ra những cảm nhận giống như Lan Hiểu Long vậy. Bọn họ đương nhiên cũng sẽ không có bất cứ ý kiến nặngnhẹ gì đối với Chủ quản Hứa Nhạc cả. Chỉ là bọn hắn nghĩ đại chiến đãphát sinh, bản thân mình ai ai cũng đều là những nhân vật dũng mãnhcường hãn, thế nhưng lại bởi vì sự tồn tại của một vị Chủ quản đại nhânquá mức mạnh mẽ, cho nên biến thành người thừa không có chuyện gì đểlàm, trong lòng thật sự cũng là có chút uất nghẹn. - Cậu nguyên lai cũng không phải là người của Tiểu đội 7 chúng ta…
Bạch Ngọc Lan rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở miệng, cất giọng nói thanh tú của hắn lên:
- Tôi mãi cho đến giờ vẫn không hiểu nổi, bên trong Sư đoàn rốt cuộc phái cậu đến đây làm cái gì…
Lan Hiểu Long đem điếu thuốc lá trong tay ném mạnh ra bên ngoài cửa sổ. Cái tàn thuốc mang theo tốc độ cao văng xuống một mảnh vỡ của một chiếc phi cơ cháy đen, phát ra một tia lửa đỏ nhàn nhạt. Hắn trào phúng nói:
- Đương nhiên là để bảo vệ cho bảo vật của Liên Bang, vị Trung Tá Hứa Nhạc kia của chúng ta rồi!
Cặp mi của Bạch Ngọc Lan thoáng khẽ nhíu chặt lại, thầm nghĩ tronglòng, từ khi nào lại có cái đạo lý phái một tên Thiếu Tá đến để bảo vệcho một vị Trung Tá vậy? Huống chi Lan Hiểu Long này mặc dù tố chất quân sự cũng chỉ tương đương bình thường, nhưng thật ra cũng đã đảm nhậnquản lý chi bộ đội Cảnh vệ Cảng Đô nhiều năm nay rồi, phong cách quân sự không ít thì nhiều khẳng định cũng có chút thành tựu.
Lan HiểuLong cũng không thèm để ý đến Bạch Ngọc Lan nữa, hướng về phía đám hántử của Tiểu đội 7 đang trầm mặc cúi đầu không nói gì trong xe, phàn nànnói:
- Vị Chủ quản đại nhân của chúng ta ngồi lên con Robot,chúng ta đương nhiên là không thể nào theo kịp. Nhưng mà các người nghĩlại xem. Hắn đã là một tên Trung Tá, cuối cùng cũng không có khả năng cả đời leo lên con Robot MX, giả mạo một tên binh lính bình thường, chạyra chiến trường chém giết! Ở trên tiền tuyến Tây Lâm, ở trên chiếntrường Đế Quốc, ở trên những cao nguyên, những sơn cốc, không ngừng chém giết đi ra, chơi cái trò hóa thân thành chủ nghĩa anh hùng cá nhân,cuối cùng trở nên kiệt sức mà chết đi, biến trở thành một biểu tượng anh hùng mới à? Ta chửi!
Hắn ngừng lại một lúc, sau đó tiếp tục bi phẫn nói:
- Hắn dù sao cuối cùng cũng phải làm một gã Chủ quản bộ đội thật sự. Tỷ như là một tên Đội trưởng, hay Sư Đoàn trưởng gì gì đó… Nhưng mà tất cả chúng ta cũng đều biết rằng, cái gã đó mặc dù mấy tháng trước đây, mỗingày cũng đều ôm tài liệu chỉ huy của Học viện Quân sự I mà không ngừngđọc, thế nhưng muốn bảo hắn lên chiến trường lãnh binh chỉ huy, thậtđúng là không có chút tiền đồ gì. Nếu đem hắn so sánh với cái gã trâu bò Đỗ Thiếu Khanh kia mà nói, thật sự là kém xa cả ngàn cây số. Các ngườinói xem, đến lúc đó, mấy cái tên hán tử chỉ biết chém giết như chúng tacó thể giúp hắn làm được cái gì đây chứ? Cố Tích Phong, Lưu Giảo, HùngLâm Tuyền… Các người thử suy nghĩ cẩn thận lại xem.
Lan Hiểu Long giống hệt như một tên lưu manh, không ngừng khoa tay múa chân nói văng bọt mép.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn luôn cúi đầu không nói gì, lúc này cũngthoáng rùng mình một cái, thầm nghĩ trong lòng Bộ Quốc Phòng trực tiếpmột phen đem cái gã này từ Sư đoàn Thiết giáp 17 điều đến Tiểu đội 7 của mình để làm gì. Hắn chợt nghĩ Tiểu đội 7 của mình đến tột cùng như thếnào cũng không thể gạt bỏ được cái bối cảnh Sư đoàn Thiết giáp 17 kia…
Bạch Ngọc Lan dần dần có thể nắm bắt được một chút manh mối gì đó,trong cặp mắt bị che khuất bên dưới mái tóc dày phủ trên đầu, đột nhiênchợt phóng ra hai đạo hào quang sáng ngời…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]