Vì để làm Tuyết có thể chủ động chịu nói chuyện cùng mình, Ngọc quả thực phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết dùng mưu hèn kế bẩn. Bà Nhung nhiều lần thấy cháu ngoại vừa nhây vừa lầy, chọc con gái nhà người ta tức đến đỏ bừng mặt mũi, bà liền mắng yêu:
- Mả cha nhà mi nữa chứ, con Tuyết đã không muốn mà mi còn chọc nó nữa. Mi cứ làm Tuyết giận, con bé lại không qua chơi với bà mi nữa rồi kìa.
- Con không chọc thì làm sao Tuyết chịu ra khỏi phòng được hả bà. Bà thấy dạo này Tuyết hay ra ngồi bên giàn thiên lý không?
Tay Ngọc thì nhổ cỏ, miệng thì đáp lời bà mà mắt lại nhìn về cô gái đang ngồi tô vẽ bên giàn thiên lý bên kia bờ ao. Chốc chốc thấy Tuyết ngẩng đầu nhìn, Ngọc lại nhe răng cười chào hỏi.
Tuyết thấy thế, cũng hừ một tiếng trong miệng rồi lại cúi đầu tô vẽ bức tranh hai bà cháu đang ngồi nhổ cỏ cho mớ rau muống bên bờ ao. Ngọc về quê được năm tháng rồi, khoảng thời gian ấy cũng là khi Tuyết bị làm phiền nhiều nhất. Mỗi ngày một ít, không phải "Tuyết ơi, tớ xin ít rau mồng tơi" cũng là "Tuyết ơi, cho nhà tớ vay gạo, trả gạo". Có chút phiền phức, nhưng Tuyết thấy vui cực kì. Thay vì dăm ba ngày mới ra bờ ao, ngồi bên giàn thiên lý lấy cảm hứng vẽ vời thì giờ đây, mỗi ngày Tuyết đều canh đúng giờ bà Nhung dọn vườn bên bờ ao rồi ra giàn thiên lý, ngắm nhìn rồi vẽ hình ảnh hai bà cháu nọ.
Không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-hoa-thien-ly-sap-do/225276/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.