Tư Hành ngồi sụp xuống, lưng dựa lên tường, lòng như lửa đốt.
Năm tiếng dài trôi qua. Thứ nhận được là gì?
Là vẻ mặt bất lực, là một cảm giác lạnh lẽo, bi thương. Anh nhìn vẻ mặt Thầm Diệp vừa bước ra, không kiềm chế được mà túm chặt lấy cổ áo cô, kích động nói lớn:
"Làm sao, cô ấy sao rồi?"
Thẩm Diệp bất chợt rùng mình, yết hầu trượt xuống, cô không dám mắt đối mắt với Tư Hành. Chỉ cúi đầu nói:
"Không thề.
Anh như phát điên, túm chặt lấy cổ áo Thẩm Diệp đập mạnh lên mặt tường phía sau, đôi đồng tử như được phủ một màng sương mỏng.
Thầm Tư Hành quát lớn: "Không thể! Không thể cái gì hả? Không phải cô cứu được rất nhiều người sao, không phải cô giỏi lắm sao, tôi cứu cô khỏi khu ổ chuột ấy, vậy sao cô không thể cứu cô ấy chứ."
Hai bên vai Thầm Diệp đau đớn, xương quai xanh bị nắm tay đè mạnh như sắp nứt. Cô đã cố gắng hết sức, từng giây từng phút không hể lơ là, nhưng không thể, mất máu quá nhiều.
Thẩm Diệp không còn gì để nói, im lặng chịu trận. Đúng, cô là cấp dưới thân cận của anh, luôn làm tốt những nhiệm vụ được giao, mọi thứ đều hoàn hảo, đó cũng chính là trách nhiệm của Thẩm Diệp. Nhưng lần này không thể, nhịp đập không còn.
Tư Hành không tin, có chết cũng không tin, anh hất thẳng Thẩm Diệp sang một bên, chính mình chạy vào căn phòng nơi Thanh Nguyệt đang nằm. Cô nằm trên giường, căn phòng chỉ có ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3718552/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.