Vậy có nghĩa là cô đã ở cùng anh suốt thời gian qua, Tư Hành bất ngờ chuyển mình nằm nghiêng. Chỉ một hành động nhỏ này đã khiến trái tim Thanh Nguyệt thắt lại, tim hẫng mất một nhịp, mọi thứ dần chìm trong im lặng vốn có.
Đây đâu phải lúc để cô ngồi đây.
Thanh Nguyệt sực tỉnh, nơi đáy mắt giăng tơ máu, giống như sắp rơi huyết lệ. Nhớ lại rồi, cô phải làm gì đây. Cứ ngồi như vậy ư?
Không, không!
Hơi thở Thanh Nguyệt bất chợt trở nên hỗn loạn, không phải vì sợ hãi, mà chính vì hận không thể giết chết Thẩm Tư Hành. Một khi đã bị đẩy đến cùng, thì sẽ mất đi hoàn toàn cảm giác sợ hãi, cô chẳng còn gì.
Gia tộc, hạnh phúc, con cái, Thanh Nguyệt không còn bất cứ thứ gì.
Cô sợ cái gì chứ?
Còn có gì để mất, Thanh Nguyệt rời khỏi giường, điều chỉnh nhịp thở bản thân. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn người nằm trên giường, gương mặt mà có cả đời cô cũng không thể quên, cơn gió lạnh lùa vào trong phòng.
Đầu Thanh Nguyệt nhói lên, quá kh và hiện tại, mọi thứ bị xáo trộn trong tâm trí cô.
Thanh Nguyệt vừa xuống khỏi giường, tựa hồ sắp khuy xuống, đau đến mức muốn gào thét, cô nhíu mày. Bám chặt lấy thành giường, cơn đau lại dịu bớt, dư âm của cơn đau vẫn còn chưa tan, Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô là cửa sổ không song sắt, chân trời phía xa hiện rõ trước mắt.
Tự do, Thanh Nguyệt thèm khát cái được gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3718551/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.