30 Năm trồi qua, Tư Hành không một ngày không đau không nhớ.
Tủ kính được mở ra, anh giờ có tuổi, mắt đã mờ. Tóc bạc trắng, chỉ có cô là vẫn vậy, sau khi Tư Hành mất, Thanh Nguyệt sẽ được trôn cùng anh. Tư Hành run run cầm đàn violin, ngồi trên ghế ngay bên cạnh cô, chơi đoạn nhạc trong đêm hai người lần đầu tiên chạm mắt nhau ấy.
Ký ức khi ấy lại ùa về.
Thanh âm violin du dương vang vọng khắp căn phòng. Nơi khóe mắt anh nóng lên ươn ướt, Tư Hành đứng dậy, đầu gối nhức mỏi, anh đặt violin vào trong hộp gỗ, đặt thêm một thứ mình tự làm.
Tư Hành trở về lại ghế ngồi, anh vươn tay cầm tay Thanh Nguyệt lên. Rất lạnh, không có một chút hơi ấm nào, Tư Hành lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, anh rất cẩn thận mở hộp.
Là nhẫn, chiếc nhẫn mà cô đã ném đi.
Tư Hành đeo lại vào tay Thanh Nguyệt, anh đã đeo từ trước kia, chưa từng cởi bỏ. Tư Hành nhắm mắt lại, anh biết chuyện gì sắp đến rồi, lời cuối cùng trước khi mất cũng là yêu. Giọng nói khàn đặc rất thấp: "Thanh Nguyệt, anh yêu em."
Tư Hành mất, mất trong một ngày trời đồng.
Cả hai cuối cùng đã theo chỉ đạo từ trước đã được người làm Thẩm Gia trôn cất cùng nhau.
Thời gian không đợi một ai, vẫn cứ trôi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Bão tuyết nổi lên, Đường Thanh Nguyệt, một nhà thám hiểm, nghiên cứu cổ học. Cô bị lạc trong trận bão tuyết lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3718644/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.