30 Năm trồi qua, Tư Hành không một ngày không đau không nhớ.
Tủ kính được mở ra, anh giờ có tuổi, mắt đã mờ. Tóc bạc trắng, chỉ có cô là vẫn vậy, sau khi Tư Hành mất, Thanh Nguyệt sẽ được trôn cùng anh. Tư Hành run run cầm đàn violin, ngồi trên ghế ngay bên cạnh cô, chơi đoạn nhạc trong đêm hai người lần đầu tiên chạm mắt nhau ấy.
Ký ức khi ấy lại ùa về.
Thanh âm violin du dương vang vọng khắp căn phòng. Nơi khóe mắt anh nóng lên ươn ướt, Tư Hành đứng dậy, đầu gối nhức mỏi, anh đặt violin vào trong hộp gỗ, đặt thêm một thứ mình tự làm.
Tư Hành trở về lại ghế ngồi, anh vươn tay cầm tay Thanh Nguyệt lên. Rất lạnh, không có một chút hơi ấm nào, Tư Hành lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, anh rất cẩn thận mở hộp.
Là nhẫn, chiếc nhẫn mà cô đã ném đi.
Tư Hành đeo lại vào tay Thanh Nguyệt, anh đã đeo từ trước kia, chưa từng cởi bỏ. Tư Hành nhắm mắt lại, anh biết chuyện gì sắp đến rồi, lời cuối cùng trước khi mất cũng là yêu. Giọng nói khàn đặc rất thấp: "Thanh Nguyệt, anh yêu em."
Tư Hành mất, mất trong một ngày trời đồng.
Cả hai cuối cùng đã theo chỉ đạo từ trước đã được người làm Thẩm Gia trôn cất cùng nhau.
Thời gian không đợi một ai, vẫn cứ trôi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Bão tuyết nổi lên, Đường Thanh Nguyệt, một nhà thám hiểm, nghiên cứu cổ học. Cô bị lạc trong trận bão tuyết lớn, dựa vào la bàn mà đi, tứ chi tê cứng, Thanh Nguyệt biết bản thân sẽ trụ không nổi nếu cứ như thể này. Khóe môi khẽ cong, trước mắt cô là một ngôi nhà lớn, cô nhanh chóng bước tới bên cửa ra vào.
Cửa gỗ bị phủ bởi tuyết trắng, không khóa, Thanh Nguyệt dùng hết sức mình có đẩy cửa. Bước vào bên trong, mọi thứ đều phủ kín bụi, cô cởi bỏ kính cùng đồ trên người, mái tóc đen dài buông xõa. Đôi mắt anh đào có mấy phần ảm đạm, làn da trắng lạnh, Thanh Nguyệt thay một bộ đồ mới trong túi, nếu không cô sẽ bị cảm lạnh.
Thanh Nguyệt lấy chăn, cuộn tròn người mình để giữ ấm cơ thể.
Cô không thể cứ mãi như thế này, thức ăn nước uống cạn kiệt, lạc khỏi đoàn của mình, không bắt được sóng điện thoại. Thanh Nguyệt đứng dậy, lựa chọn đi xung quanh để tìm kiếm, hành lang dài giống như không có lối thoát, những điểm đã đi đều được cô đánh dấu cẩn thận.
Cô mở cửa kiểm tra từng phòng một, mong rằng tìm ra được chút gì đó, Thanh Nguyệt mở đến cánh cửa thứ ba.
Xung quanh bám đầy bụi, cô mở ngăn kéo các hộc tủ, không có đồ Thanh Nguyệt muốn tìm, ánh mắt cô va phải hộp gỗ dài trên kệ.
Thanh Nguyệt cẩn trọng mở hộp, thật nhẹ, nhưng lại không có thứ cô cần tìm, Thanh Nguyệt thở dài. Bên trong hộp là một cây đàn violin cũ, có giá trị không hề nhỏ, cô cũng không kiềm được tò mò. Cầm cây đàn lên, vì không được bảo quản cẩn thận nên giá trị thật đã giảm, Thanh Nguyệt nhận ra dưới đáy hộp có một tờ giấy.
Cô cầm lên, đưa mắt nhìn chữ trên giấy: Anh biết sai rồi, hối hận lắm rồi, xin lỗi em vì tất cả, anh yêu em, Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên: "Chủ nhân ngôi nhà này cùng tên với mình!"
Cô đoán rằng chủ cũ ngôi nhà này đã chuyền đi từ rất lâu, ngôi nhà cũng không còn được sử dụng nữa, vì mọi thứ đều bám bụi. Thanh Nguyệt cẩn thận trả tờ giấy cứng về vị trí cũ, cô không quan tâm tới chuyện người khác, sau đó đặt violin lại vào hộp rồi đóng lại, Thanh Nguyệt giật mình khi nhìn xuống tay mình.
Ngón nhẫn bị quấn bởi dây tơ đỏ rực, cô nhìn thấy nó nối với thứ thì đó trong chiếc hộp bản thân vừa đóng lại,
Thanh Nguyệt mở hộp. Đúng, dây tơ quấn xung một dây đàn mảnh, cô rùng mình lạnh sống lưng, trái tim run lên, trước đó Thanh Nguyệt đầu nhìn thấy dây tơ này.
Cô cố gắng cởi bỏ dây tơ sắc đỏ, nhưng không hiểu tại sao lại không thể, dây tơ rất mảnh nhưng cũng không thể kéo đứt. Thanh Nguyệt nhanh chống tìm kéo trong túi đeo bên hông mà mình mang theo bên người, một lần cắt đứt, đứt thật rồi.
Những gì xảy ra thật đáng sợ.
Cô đóng hộp lại, không thể lí giải những vừa xảy ra, nhưng Thanh Nguyệt biết không nên ở lại đây lầu. Cô cẩm kéo sắc, nhanh chân rời khỏi phòng, dây tơ sắc đỏ nối giữa ngón nhẫn với vật trong hộp gỗ lại hiện lên, đỏ rực tựa máu tươi, rồi lại biến mất trong tức khắc.
Thanh Nguyệt theo những đánh dấu mình để lại để thoát khỏi nơi đây, cô trở lại vị trí cũ, nhưng không thể bước ra khỏi ngôi nhà này. Bên ngoài bão tuyết trắng xóa, gió lớn rít gào, bước ra không khác gì tìm đường chết.
Đường Thanh Nguyệt không biết, từ khi cô bước vào ngôi nhà này, vòng xoáy duyên tình đã bắt đầu chạy.
- HOÀN CHÍNH VĂN-
Xin chào mỗi người, mình là Nấm sầu •Nấm 21•
Thế là truyện đã end rồi đẩy
Truyện đã end với kết OE.
Nấm nhớ lại mới ngày đầu còn viết chương một chương hai ghê k-
Nấm lên đây là muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả những độc giả đã ủng hộ Nấm, trong hành trình viết truyện này,
Nấm biết bản thân còn nhiều thiếu sót, còn rất nhiều thứ phải học hỏi. Nấm vẫn không ngừng học hỏi thêm, sẽ sửa có chọn lọc để mang đến cho độc giả những trải nghiệm tuyệt vời.
Vậy bạn đọc có đồng ý muốn đồng hành cùng Nấm tiếp không?
Nấm phải cho cậu nhìn thấy sự nâng cấp trong văn phong, những gì mà Nấm học được ^ ^
Nếu bạn yêu thích Nấm, hãy cùng đồng hành với Nấm ở tác phẩm tiếp theo nhé.
Cảm ơn những bạn đọc, những cmt ủng hộ, những bông hồng và like tiếp thêm sức mạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]