Cô xin lỗi, xin lỗi vì khiến anh khổ vì mình, xin lỗi vì bản thân không thể nhớ bất cứ chuyện gì. Tư Hành vuốt vuốt lưng Thanh Nguyệt, anh hơi cúi đầu:
"Yêu em, anh chỉ yêu một mình em."
Cô im lặng lắng nghe lời yêu ấm áp, cảm nhận dư vị của tình yêu. Tư Hành ôm Thanh Nguyệt rất chặt, giống như sợ cô chạy mất, anh để ý tới từng cảm xúc của Thanh Nguyệt. Giọng nói trầm thấp vang lên:
"Thanh Nguyệt, đi ăn chút gì đó nhé."
Cô vùi mặt trong lòng anh, nhỏ giọng:
"Thanh Nguyệt không đói."
Tư Hành yêu chiều vỗ về lên lưng Thanh Nguyệt, nói tiếp:
"Vậy uống một chút sữa ấm. Thanh Nguyệt chịu không?"
Cô không muốn rời xa anh, rúc vào trong lòng Tư Hành như mèo nhỏ bị lạnh. Giọng nói mềm mại:
"Một chút nữa thôi."
Anh nắm lấy eo nhỏ, sốc Thanh Nguyệt lên, nhanh chóng cô đã ngồi trên cửa sổ. Thanh Nguyệt ngạc nhiên nhìn
Tư Hành, anh lại càng ngày càng sát lại, nhẹ nhàng quấn quýt lấy cô, một nụ hôn in dấu nơi cổ trắng mịn màng.
Từ từ uyển chuyển trượt xuống, hôn lên đỉnh hoa qua lớp vải, Thanh Nguyệt giật mình, cơn gió lạnh lướt qua người cô.
Một chút khoái cảm thoải mải xâm nhập vào tâm trí Thanh Nguyệt.
Cô mím chặt cánh môi, vành tai phủ một lớp phấn hồng mỏng nhẹ, Tư Hành bên dưới chưa rời môi khỏi đỉnh hoa.
Đưa ánh mắt tà mị nhìn Thanh Nguyệt, cô mắt chạm mắt liền quay mặt đi, giây sau một bên ngực sữa liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3701119/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.