Thanh Nguyệt lắc đầu, thực sự không giận, cô cọ cọ má mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh. Nũng nịu nói:
"Thanh Nguyệt muốn ăn kẹo."
Tư Hành nuông chiều Thanh Nguyệt, đòi gì được nấy:
"Được, anh lấy cho em."
Nhưng trước tiên, ánh trăng nhỏ phải vệ sinh miệng sạch sẽ trước.
Cô ngồi trong lòng anh, miệng ngậm kẹo sữa ngọt ngào, cảm thấy rất thoải mái. Thanh Nguyệt ngả lưng, dựa vào lồng ngực Tư Hành, hỏi:
"Tư Hành, cô gái kia là ai vậy?"
Anh hơi cúi đầu, lắng nghe cô, Tư Hành đáp:
"Thanh Nguyệt không thích cô gái đó sao?"
Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không, không có."
Cô từ khi tỉnh lại, không được nhìn thấy quá nhiều thứ, ngày ngày quẩn quanh quấn quýt bên anh. Thanh Nguyệt lúc được Tư Hành đọc sách cho, cô được nghe về những vương quốc, những người dân, có hoàng đế và hoàng hậu, Thanh Nguyệt thắc mắc:
"Tư Hành ơi, ở đây chỉ có chúng ta thôi sao?"
Tư Hành vòng tay ôm trọn eo thon nhỏ, thuần thục xoa bóp, bình tĩnh trả lời:
"Không phải còn một người nữa ư?"
Cô cười: "Ừm, có một người nữa"
Thanh Nguyệt vân vê khớp xương trên tay anh, cảm thấy nhàm chán, rất muốn khám phá mọi thứ. Cô nhìn về phía cửa sổ, nhìn khung cảnh trắng xóa do bão tuyết bên ngoài, khát khao một thứ gì đó.
"Thanh Nguyệt, đi tắm nhé."
Thanh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, theo Tư Hành đi khắp mọi nơi.
Đêm tới, màn đêm buông xuống, những bông tuyết trắng bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3675242/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.