Cô không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, trước lúc mất đi ý thức cũng chỉ có cơn đau bủa vây. Thanh Nguyệt bất chợt cảm thấy sợ hãi, đôi tay run run níu lấy vải áo Tư Hành, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt:
"Con của em."
Cô sống, chỉ vì đứa con này, sinh mệnh nhỏ giống như một động lực, như một tia sáng cứu rỗi Đường Thanh Nguyệt trong thế giới tăm tối này. Anh trực diện, mắt đối mắt với cô, nỗi buồn cô đọng lại nơi đáy mắt, ghẹn đắng nói:
"Con chúng ta, mất rồi."
Lời này vừa lọt vào tai đã khiến cho Thanh Nguyệt chết lặng, cánh môi hồng nhạt yếu ớt hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt một sắc đen lại lạnh lẽo vô hồn. Tơ máu giăng đầy nơi khóe mắt, tai không tin vào thứ mình vừa nghe:
"Anh nói cái gì cơ?"
Tư Hành ghẹn ngào, anh không thể nói lại lời này thêm một lần nữa, trái tim theo từng câu nói ra rất đau. Đây là sự thật, mất rồi, không thể phủ nhận. Nhưng Tư Hành cảm thấy nhẹ lòng, anh còn có cô, Thẩm Tư Hành anh chỉ cần một mình Đường Thanh Nguyệt thôi.
Tư Hành yêu, yêu rất nhiều, có lẽ tình yêu này của anh không đúng cách, nhưng yêu rất nhiều.
Yêu đến mức có thể phát điên.
Tư Hành không cần bất cứ thứ gì ngoài cô.
Thanh Nguyệt chết, chết trong tâm, đôi mắt ngưng động chẳng nhìn bất cứ thứ gì. Mi mắt khép lại, vết thương trong tim chưa từng lành lại một lần nữa bị nhói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645478/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.