Đợi hồng khô héo rồi mới biết tưới nước.
Thẩm Tư Hành, anh tự mình phá hủy đoạn tình này, rồi giờ đây lại níu kéo nó, giữ chữ tình đã nguội lạnh bên cạnh mình.
Tình thù đan xen, lại càng khiến con người ta chán ghét mệt mỏi.
Yêu, không ra yêu. Hận, không ra hận.
Sương Hàn yêu, đã từng yêu, nhưng cái tình yêu trong cô đã bị chính ngọn lửa hận thù đốt cháy, chữ tình đã lụi tàn từ lầu.
Có người biết không thể cứu chữa, không thể quay lại như ban đầu được nữa, nhưng vẫn cố chấp không buông.
Một chiếc cốc đã vỡ, làm sao có thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Tình đẹp tựa hoa, hoa đẹp hoa tàn, tình đẹp tình tan.
Tình đã tan, chỉ là người quá cố chấp giữ lấy không buông. (2
Người sai cách yêu, người sai khi đã từng yêu.
Gió đông lại nổi lên, Thanh Nguyệt ngồi trên giường tựa lưng vào thành giường, nhìn song sắt bằng thép kiên cố, nhìn mãi nhìn mãi, tâm trí trống rỗng mơ màng. Tư Hành giữ chặt cô bên mình, sợ Thanh Nguyệt làm điều dại dột, anh cho lắp song sắt phía cửa sổ, mọi vật dụng sắc nhọn đều không được xuất hiện trong phòng.
Cô bị giam lỏng.
Thanh Nguyệt không còn vùng vẫy, cũng không còn muốn trả thù, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn quằn quại của Thầm Tư Hành nữa. Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, một giấc mộng sâu không bao giờ muốn tỉnh lại, mệt quá rồi. (1
Thanh Nguyệt vô hồn, cả ngày không hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645479/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.