Nói xong Tư Hành áp sát tai mình vào bụng cô, cảm nhận sự sống của sinh mệnh nhỏ, tim anh đập mạnh hơn.
Rất hồi hộp, Tư Hành đã đọc rất nhiều sách chăm sóc và nuôi dạy trẻ sơ sinh, anh sẽ chờ, bao lâu cũng chờ. (3)
Thanh Nguyệt không nói gì, cũng chẳng để lộ cảm xúc cho bên ngoài, ánh mắt hướng xuống nhìn bụng bầu của mình. Cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ đang đạp mình, ánh mắt chỉ có một sắc đen u tối lại bất chợt lóe lên một tia sáng. Q
Ông trời gửi đứa trẻ này tới bên cô. Có phải muốn Thanh Nguyệt sống tiếp đúng không?
Cô buồn ngủ rồi, Tư Hành để ý từng cử chỉ hành động của Thanh Nguyệt, anh khẽ cười:
"Đi ngủ nhé."
Tư Hành dìu cô về giường, Thanh Nguyệt đã mang thai tới tháng thứ tám, anh cũng không thể ôm cô nữa. Chỉ nằm ngay sát bên Thanh Nguyệt, chờ cô ngủ rồi mình mới ngủ, cơn buồn ngủ ập đến chiếm lấy tâm trí Thanh Nguyệt, mi mắt rũ xuống.
Chìm vào mộng sâu.
Cô đang miên man trong giấc mộng không tên của chính mình, bất chợt một cơn đau quằn quại ập đến. Bụng Thanh Nguyệt đau, rất đau, cô mặt nhăn mày nhó cố gắng mở mắt, khó nhọc nói với người bên cạnh:
"Bụng... bụng... đau quá..."
Anh choàng tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Liền nhìn thấy dáng vẻ đau đớn quằn quại của Thanh Nguyệt thì nhanh chóng lấy lại tất cả sự tỉnh táo, Tư Hành ngồi thẳng dậy:
"Thanh Nguyệt! Em sao vậy?"
Thanh Nguyệt nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645477/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.