"Chào giám đốc ạ..." Như Ý đơ người, máy móc nở nụ cười. 
"Là anh tự nhận, chứ tôi có nói đâu nhỉ? Như Ý, lại đây. Tránh xa tên đó ra." Minh Khang tháo dây an toàn của cô ra, kéo cô ôm vào trong lòng, cậu không muốn cô lại dính dáng tới người đàn ông trước mặt này. 
Khải Phong siết chặt tay, gân xanh nổi lên đến trán, nhưng miệng vẫn nở nụ cười. "Ra là vậy, chắc do tôi nghe nhầm thôi. Hai người định đi đâu đó? Có thể cho tôi đi cùng không?" 
"Tất nhiên là không rồi." Minh Khang trừng mắt nhíu mày nhìn anh, ôm cô càng thêm chặt, mặc cho pheromone kia đang tấn công cậu không ngừng. Cậu không chịu thua mà phóng ra pheromone của mình để xua đi mùi rượu vang trên người cô. 
Cậu hôn nhẹ lên tóc cô, rồi đặt cằm lên đầu cô, nhìn anh với vẻ khiêu khích. 
Nụ cười trên môi Khải Phong dần nhạt đi, anh híp mắt nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy người cô, còn có mùi bạc hà không ngừng khiêu khích mình. Anh nhìn xuống cô, chờ đợi câu trả lời từ cô. Hơn nữa, nếu như cô chủ động buông tên đó ra thì anh sẽ lập tức tha thứ cho cô, nhưng nếu... 
Ngược lại, Như Ý vẫn đang bối rối không biết phải làm gì, cô hơi cựa người, nói nhỏ với Minh Khang. 
"Mày bỏ tao ra đi." 
"Không được." 
Như Ý thở dài, lại nữa rồi, cô lại phải vào cái thế khó xử này rồi. Nếu như bây giờ cô đồng ý thì Minh Khang sẽ không chịu, còn nếu cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721860/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.