Cũng may giữa trưa nên trên đường không có quá nhiều xe cộ, chỉ mất mười phút hơn cậu đã đưa cô đến bệnh viện. Cậu vừa bế cô vừa chạy vào bên trong, lần đầu tiên trong đời mất bình tĩnh đến mức la lớn, bởi vì người trong lòng cậu hiện giờ đang rất đau đớn. Dù cho cơ thể có phải chống lại ham muốn đến mức kiệt sức, thì cậu cũng không dám chậm trễ.
Sau khi cô được đặt nằm trên giường bệnh, được các bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu thì cậu mới dám thả lỏng người, ngồi phịch xuống băng ghế ngoài hành lang. Cơ thể vì quá căng thẳng nên bây giờ cậu cảm thấy hơi choáng, còn cảm giác được có gì đó chảy ra từ mũi mình nữa.
"Chết tiệt."
Cậu lau đi máu mũi, cảm thấy bản thân thật là yếu đuối. Cậu nhớ lại suốt dọc đường cô luôn gọi "giám đốc", trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Đến mức này mà mày vẫn nghĩ đến tên đó sao? Như Ý, tao có gì không tốt chứ?"
Sau năm phút, có một bác sĩ trẻ bước ra, cô nhìn về phía anh rồi nói.
"Cậu có phải là người thân của bệnh nhân không?"
"Vâng, là tôi." Cậu đứng bật dậy, lo lắng đi đến. "Tình hình của cậu ấy sao rồi ạ?"
"Bị sốc pheromone. Nếu như không được alpha tới an ủi, cô ấy sẽ cứ tiếp tục hôn mê, sau đó sẽ bị pheromone áp chế làm cho kiệt sức. Nặng hơn sẽ mất mạng." Bác sĩ trẻ vừa nói vừa nhìn cậu đánh giá. "Cậu chính là alpha của cô ấy? Tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721861/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.