Suốt dọc đường cả hai không ai nói một câu. Như Ý cầm trên tay hộp nhẫn mà Minh Khang đưa. Cậu nói rằng nếu cô đồng ý thì hãy đeo nói vào rồi đến gặp cậu. Còn không thì cứ trả lại cho cậu. Còn chuyện sau đó, cậu chưa tính tới. Cô cảm thấy có gì đó đang đè nén trong ngực của mình khiến cô không thể thở nổi. Thật sự giống như lời cậu nói, một khi tỏ tình, cả hai có thể sẽ không còn như trước nữa, cô không muốn như thế, nhưng cũng không thể đồng ý mà không có chút tình cảm trai gái nào với cậu được. Như thế khác nào đang lợi dụng tình cảm của cậu?
Sau khi chào tạm biệt, Như Ý đột nhiên nhận được một tin nhắn kèm theo định vị. Hô hấp của cô liền đông cứng, trên màn hình hiện lên hai chữ "Giám đốc", nội dung chính là "Đến đây, ngay lập tức."
Dù không quen nhau lâu, nhưng kể từ khi quen biết nhau, đây là lần đầu cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cũng là lần đầu thấy anh ra lệnh như vậy. Cô cảm thấy có chút sợ hãi, chân đứng không vững phải ngồi xổm xuống. Cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, suy nghĩ không biết có nên đến không? Cô muốn biết vì sao giám đốc lại nhìn cô với ánh mắt đó? Vì giận cô sao? Nhưng tại sao chứ? Cô cắn nhẹ lên móng tay của mình, ngồi suy nghĩ một hồi lâu.
Cuối cùng, sau gần mười lăm phút, cô cũng đến được toà chung cư khá gần công ty.
"Thì ra nhà giám đốc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.