Đến trưa, Như Ý lại một lần nữa mở mắt, bên cạnh đã sớm không còn ai. Cô dụi mắt, cong người muốn ngủ thêm một chút nữa. Nệm êm đúng là thoải mái mà, đã vậy còn có mùi của giám đốc nữa, nó làm cô cảm thấy yên bình. Không biết có phải vì cô chỉ ngửi được mùi pheromone của giám đốc nên mới thấy vậy không nhỉ?
Tiếng mở cửa vang lên, cô tưởng giám đốc vào nên không thèm dậy, dù gì hôm nay cô cũng được nghỉ mà, phải ngủ cho thật đã chứ. Thế nhưng bước vào không chỉ có một người, mà hình như còn có thêm người khác, bởi vì cô nghe thấy hai tiếng chân khác nhau, thi nhau vang lên khắp phòng.
"Có vẻ như nhờ em ấy mà kỳ phát tình của tôi hết nhanh hơn trước nhỉ? Bình thường phải mất tận năm đến sáu ngày mới hết được."
Cô nghe ra đây chính là giọng của giám đốc. Mà anh nói gì cơ? Kỳ phát tình của anh diễn ra trong năm đến sáu ngày á? Mới hai ngày mà cô đã muốn chết rồi, nếu là năm sáu ngày chắc cô tắt thở luôn quá. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến cô phải rùng mình. Đúng lúc này chiếc chăn đang dính trên eo cô được ai đó kéo lên, bao lấy cả người cô, người đó còn nhẹ nhàng vén những lọn tóc trên má cô vén ra phía sau tai. Tim cô đập liên hồi, tự hỏi không biết có nên mở mắt ra không. Nếu mở mắt ra thì phải nói gì đây? Chào buổi trưa à?
Lúc này, người còn lại cũng lên tiếng.
"Không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721853/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.