Một ngày đầu đông trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, hiu quạnh khiến buổi sáng trở nên u ám, không khí bỗng chốc ảm đạm vô cùng
Có một cô gái nhỏ ba chân bốn cẳng lon ton chạy đi theo cậu bé trai đằng trước,một bước đi của cậu cũng bằng hai bước chạy của cô
Kiều Nghiễm chạy theo đến hộc hơi, miệng nhỏ không ngừng chúm chím bi ba bi bô :
-" Anh Ngôn Dực, chạy..chạy...â...ậm...thôi ( Chạy chậm thôi )
Lúc bấy giờ, sau khi nghe cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu mở miệng ra năn nỉ mình, bước chân anh từ từ từ chậm chạp rồi đứng yên một chỗ:
-" Thế nào, chạy không kịp sao "
Kiều Nghiễm lúc này như vớ được vàng, vội gật gật đầu. Quả thực cô không thể chạy theo kịp anh được, nhưng nếu anh đi chậm cô chắc chắn sẽ đuổi kịp:
-" A..anh..anh đi...ậm...lại một chút ( anh đi chậm lại một chút )
Cô nghiêng đầu giọng điệu ngọng nghiệu phát âm không chuẩn khiến anh vừa buồn cười vừa thương :
-" Ậm lại là gì cơ ? Anh nghe không rõ "
-" Ậ..ậm...lại...ậm lại á (chậm lại á )
-" Anh không hiểu " Ngôn Dực không ngừng chêu chọc cô Kiều Nghiễm phồng má tức giận :
-" Anh...ói xạo ( nói xạo )
-" Anh nói thật "
Cô tức giận, gương mặt đã có vài phần ủy khuất đến thương tâm :
-" Mẹ ...em..bảo...ói...xạo là hư ( mẹ em bảo nói xạo là hư )
-" Được được, nói xạo là hư, mà bé hư thì phải bị ăn đòn "
Ngôn Dực vừa nói vừa bước lại gần, chẳng mấy chốc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam/270253/chuong-17-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.