Sáng sớm hôm sau, Lục Dương đã nhanh chóng rời giường. Trước khi hắn chuẩn bị đến công ty, Hạ Lý đứng một bên hỏi nhỏ :
“Thưa Lục thiếu, có cần đánh thức Vân tiểu thư không ạ ?”
“Để cho con bé ngủ.”
“Vậy tôi vào dọn phòng tiểu thư được không ạ ?”
“Không được chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng cho đến khi Tiểu Nãi tỉnh dậy !”
Lục Dương giận dữ gằn giọng nhỏ hết mức, trừng mắt nhìn Hạ Lý đầy sát khí rồi mới chịu rời bước. Dịch quản gia đợi Lục Dương đi rồi mới chạy đến vỗ vai Hạ Lý.
“Khổ quá bác quên nhắc cháu. Buổi sáng Lục thiếu hơi bị khó ở, nên đừng tiếp xúc với cậu ta.”
Hạ Lý ngược lại không tỏ ra sợ hãi mà còn khấp khởi mừng thầm.
“Đấy ! Cao lãnh như thế này mới xứng với Vân tiểu thư !”
********
“Phong Khê.”
“Vâng, có tôi thưa ngài.”
“Cậu có yêu không ?”
“Hơ…”
Trợ lý Phong Khê khá lúng túng trước câu hỏi bất ngờ này. Thường ngày Lục Dương chẳng mấy quan tâm về tình yêu, giờ lại hỏi vấn kì quặc.
“Có chứ, thưa ngài. Tôi có bạn gái và đã đính hôn với cô ấy.”
“Cậu và cô ta yêu nhau bao lâu rồi ?”
“Hơn 8 năm rồi thưa ngài.”
Lục Dương không nói gì thêm, xoay ghế đi chỗ khác hướng ra bước tường kính rộng lớn. Phong Khê cũng im lặng cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Hắn ta nhìn toàn bộ thành phố K qua lớp kính chắn, rút một điếu thuốc chần chừ đưa lên miệng bật lửa.
Làn khói thuốc nồng nặc bao trùm lấy cả căn phòng. Điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215485/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.