Biết trước mình sẽ được thực hiện ước mơ nung nấu từ lâu, Vân Nãi nghiễm nhiên dậy rất sớm. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, ngắm nghía trong gương một chút rồi mới mặc bộ đồ mà Lục Dương đưa cho.
“Ừm… Gấu ơi ?”
“Chuyện gì vậy ?”
Lục Dương nhíu đôi mày đen nhánh nghiêng người nhìn Vân Nãi đang lúng túng trong phòng.
“Đi làm việc mà sao lại mặc váy này ?”
“Tôi bảo thế nào em mặc thế đấy.”
Vân Nãi bối rối nâng bộ váy trên tay. Chiếc váy hoa nhí dài đến đầu gối xinh xinh rất hợp với cô, nhưng là chốn công sở sao lại ăn mặc như đứa con nít vậy ?
“Nếu em không chịu mặc thì một là ở nhà, hai là lên công ty tôi làm em hết ngày.”
Nghe thôi mà gáy Vân Nãi lạnh toát. Cấu tạo mặt Lục Dương gồm bê tông cốt thép, không kiêng nể bất kì ai. Nhỡ đang làm chuyện đó mà ai bắt gặp được thì nó sẽ trở thành nỗi ô nhục của cô suốt cả đời.
“Em mặc…”
“Ngoan, thay đồ nhanh xuống dưới lầu. Tôi đợi.”
********
Hôm nay đích thân Lục Dương chở cô bằng xe riêng đến công ty. Từ khi bị hắn ta bắt về ở nông trại, Vân Nãi chưa được ra ngoài lần nào nên cô có chút thích thú.
Cô háo hức áp mặt vào tấm cửa kính, ngắm nhìn thành phố K đông đúc nhộn nhịp, hai bên đường mọc đầy cửa tiệm, cao ốc chót vót. Ai nấy cũng bận rộn đi làm, ăn mặc lịch thiệp, nam thanh nữ tú nhiều vô kể.
“Úi Gấu ơi có chị kia đẹp quá !”
Đồng tử mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215486/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.