“Cốc cốc”
“Vân tiểu thư, là em.”
“Vào đi.”
Vân Nãi ngồi thả lỏng trên chiếc giường khá rộng rãi màu xanh dương nhạt. Không biết tối rồi Hạ Lý đến gõ cửa phòng cô làm gì.
“Lục thiếu bảo em đưa thuốc đến bôi cho tiểu thư.”
“Ừm… ờ bôi gì vậy ?”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Lý thoáng đỏ ửng.
“Dạ… là thuốc mỡ bôi chỗ đó cho bớt sưng ấy. Lục thiếu bảo đêm qua hơi mạnh tay…”
“À à chị biết rồi. Em để đấy đi, chị tự bôi được.”
Thấy Hạ Lý rời phòng, Vân Nãi mới dám vén váy lên nhìn thử. Đúng là có chút sưng tấy, thế mà ngay cả cô cũng không biết. Tuy hơi đau một chút nhưng do từ nhỏ sống cũng không được nhung lụa nên Vân Nãi đã sớm quen với mấy cơn đau vụn vặt rồi.
Cô cầm tập lịch trên cái bàn nhỏ cạnh giường tính nhẩm. Hôm qua vừa đúng ngày an toàn của cô luôn, vậy là không cần phải lo nghĩ ngợi nhiều về chuyện mang thai.
“Cốc cốc”
“Hạ Lý hả ? Vào đi em.”
“Tôi, Lục Dương.”
Não cô chưa kịp thông thì Lục Dương đã đẩy cửa bước vào. Trên người chỉ khoác độc mỗi cái áo choàng tắm đứng ngay trước mặt cô. Theo phản xạ tự nhiên, Vân Nãi lập tức lùi người về phía sau, đôi mắt xanh dương chớp chớp lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Sợ cái gì ? Tôi chỉ muốn vào ngủ chung với em.”
“Phòng của anh bị hỏng à ?”
“Em là người của tôi. Tôi ngủ với em vì tôi có quyền.”
Vân Nãi bị câu nói của Lục Dương chặn họng bèn cụp mắt xuống tiu nghỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215484/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.