Ánh mặt trời chói lóa len lỏi qua từng kẽ hở của tấm rèm màu da. Trên chiếc giường màu trắng rộng lớn, hai thân thể khác giới vẫn quấn quýt lấy nhau sau một đêm kịch liệt.
Vài tia sáng rọi thẳng vào mắt của Vân Nãi. Khóe mắt cô giật giật, rồi từ từ mở ra.
“Dậy rồi à ?”
Giọng nam khàn đục ấm áp vang lên bên tai cô. Lục Dương đã dậy từ khi nào, nhưng vẫn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em muốn xuống giường.”
Vân Nãi mở giọng thều thào. Có vẻ cô đã không còn chút sức lực nào nữa.
“Thỏ nhỏ, cứ nằm mà nghỉ ngơi. Tối qua tôi hơi mạnh tay.”
Rồi Lục Dương hạ giọng xuống, vuốt sợi tóc dính trên trán cô sang một bên.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Không cần anh chịu trách nhiệm, đó là việc em nên làm.”
“Vậy thì em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“…?”
Lục Dương cười híp mắt, nhéo nhéo đôi má hồng của cô.
“Em đừng nhìn tôi với vẻ mặt như thế. Có khi tôi lại đem em nuốt trở lại vào bụng đấy.”
“Anh không thể nói câu nào tử tế hơn được à ?”
Hắn ta vẫn cười, hít một ngụm khí lạnh nhéo cái mũi nhỏ thẳng tắp trước mặt.
“Đêm qua em cũng lấy mất lần đầu của tôi rồi. Công sức giữ gìn 25 năm cả đấy.”
Vân Nãi cong môi nhìn hắn, một cách nhìn dễ thương mà hiện tại chỉ có mình hắn được thấy.
“Lần đầu của anh quan trọng đến thế à ?”
“Phải, lần đầu của đàn ông cũng quý như phụ nữ vậy.”
Cứ mặc cho Vân Nãi khó hiểu nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215483/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.