Cả căn phòng bỗng chốc trở nên tối sầm. Người con gái trên sàn nhà nằm bất động bên vũng máu, cố khép hờ mắt lại. Dường như mọi thứ trước mắt cô bây giờ dần mờ nhạt, cái cảm giác xa rời thực tại lại ập đến.
Hơn 30 phút trôi qua, Lục Dương mới trở về phòng. Hắn đã chuẩn bị nước ấm nên lên kêu cô đi tắm.
Vừa mở cửa thôi hắn đã ngửi thấy mùi sắt tanh nồng nặc ngập kín cả căn phòng. Dưới ánh sáng le lói của ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn có thể thấy một thân thể bất động trên sàn nhà, bên cạnh chiếc bình hoa thủy tinh đã vỡ tan. Lục Dương hoảng hốt bật đèn phòng chạy tới ôm Vân Nãi lên, thất thần nhìn dòng máu không ngừng chảy ra từ cổ tay cô.
Lục Dương bế xốc cô lên chạy thật nhanh xuống dưới nhà, miệng không ngừng hét lớn :
“Dịch quản gia, gọi cho tài xế đến nhanh lên”
Chưa đầy 2 phút tài xế đã có mặt. Chiếc xe phóng nhanh vun vút trên đường phố vắng vẻ, rồi dừng lại tại bệnh viện lớn nhất thành phố K.
Lúc trên xe Lục Dương đã cầm máu một chút. Hắn cứ bế cô trên tay như thế lao thẳng vào phòng cấp cứu, nói không nên hơi. Các bác sỹ gật đầu rồi yêu cầu hắn ra ngoài để họ thực hiện việc cấp cứu.
Lục Dương chết lặng ngồi xuống hàng ghế chờ, trông hắn suy sụp như người mất hồn. Hắn như đang bị hàng ngàn cơn đau dày vò, cơn đau liên tiếp ập tới, nó cào xé cả thể xác lẫn tinh thần hắn. Nếu lúc đó hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.