Cũng như bao ngày khác, chiều chiều Vân Nãi đều phụ Đường Trạch lùa cừu vào chuồng. Sống theo khuôn nếp của gia đình nông dân cô đã quen, Vân Nãi luôn dậy sớm giúp đỡ những công việc vặt cho cặp vợ chồng.
Cuộc sống bình yên cứ trôi qua êm đềm như thế, chẳng khiến con người ta phải mảy may nghĩ ngợi gì.
“Phạch phạch”
Đàn gà mái lông vàng ươm trước nhà đột nhiên chạy tán loạn, chúng kêu nhao nhác inh ỏi làm cô phải chạy ra xem thử.
“Ô hay, chỉ mới hơn một tuần không gặp mà đã thành cô nông dân chăm chỉ rồi à ?”
“Thịch thịch”
Lại là giọng nói quen thuộc đáng sợ này. Vân Nãi giật mình ngước lên nhìn về phía phát ra thanh âm khàn đục. Vẫn là người đàn ông cao lớn nghiêm nghị trong bộ vest đen, vẫn là đôi mắt sắc lạnh. Lục Dương bằng da bằng thịt đang hiện hữu ngay trước mắt cô.
“A đừng… đừng qua đây…”
Vân Nãi sợ sệt hét lên, lùi bước về phía sau. Cả Mẫn Nhu và Đường Trạch đều nghe thấy tiếng la của cô nên chạy đến. Mẫn Nhu ôm cô vào lòng vỗ về, Đường Trạch ra hiệu cho hai người họ lùi về phía sau lưng ông.
“Ngài là ai ? Đến đây có việc gì ?”
“Thỏ nhà tôi nuôi bị xổng mất nên tôi đến đón về”
“Ý ngài là con gái tôi ?”
“Con gái ông ? Ha nực cười”
Lục Dương bật cười thành tiếng. Đôi mắt đen lạnh lẽo vẫn luôn hướng về phía Vân Nãi khiến cô bủn rủn cả chân tay.
“Cô bé này là do tôi mua về, là thuộc quyền sỡ hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215478/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.