“Nói, mày chỉ cho con bé đi hướng nào !”
Lục Dương gằn giọng quát lớn. Hai cực thái dương nổi đầy gân xanh, đôi mắt loáng thoáng có tia máu đỏ vì giận dữ. Hắn đạp mạnh vào song sắt khiến nó rung lắc dữ dội, chuột bọ chạy tán loạn dưới nền đất ẩm ướt.
“Tại sao tao phải nói cho mày ?”
Gã đàn ông gầy gò dưới hầm ngục ngước lên nhìn Lục Dương, trên môi nở rõ một nụ cười khinh bỉ. Chính gã ta đã hối Vân Nãi bỏ trốn, hối một cô bé mới lớn biến mất giữa cả thành phố K rộng lớn.
“Tao sẽ khiến mày mất tất cả, như tao và đồng bọn đã làm với cha mày 5 năm trước !”
“Câm mồm lại !”
Nghe đến người cha quá cố, Lục Dương càng nổi máu. Hắn ta tóm lấy cổ gã tù nhân kia, bóp chặt đến nghẹt thở rồi ném sang một bên.
“Dịch quản gia, thả thêm nhện độc vào”
Dịch quản gia chỉ biết vâng dạ làm theo lời Lục Dương. Gã kia cũng chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại còn cười lớn phỉ báng tên người cha quá cố của hắn.
Lục Dương chưa bao giờ bắt nhốt ai nếu không có lý do chính đáng cả. Chính gã tù nhân cùng vài tên khác đã ám sát cha Lục Dương khi hắn chỉ mới 20 tuổi.
Đó là một ngày mưa sấm chớp 5 năm trước, Lục Dương vẫn phụ mẹ chuẩn bị bữa tối, cha hắn đang trên đường đi công tác trở về.
“Tích tắc tích tắc”
Đồng hồ vẫn chỉ đúng giờ, thời gian cứ thế trôi qua. Cha Lục Dương vẫn chưa trở về, chính ông đã hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215477/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.