Vân Nãi lê từng bước trên vỉa hè giữa lòng thành phố K nhộn nhịp. Cô không biết mình đã đi được trong bao lâu nữa, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn chính là rời khỏi thành phố này ngay lập tức.
Thành phố K nhìn đâu cũng thấy những tòa cao ốc đồ sộ, tiệm thời trang đắt đỏ, một thành phố phát triển sầm uất hơn thành phố T cô từng sống.
Cô cứ đi mãi, đi mãi, dựa theo vài lời chỉ dẫn của người dân đi đường mà tìm cách rời khỏi thành phố.
“Mệt quá”
Đi đến lúc rã rời cả chân Vân Nãi mới chịu ngồi xuống cái ghế đá gần đó nghỉ ngơi. Cô đã coi thường cái thành phố này, nó to gấp ba, gấp bốn lần so với cô tưởng tượng.
“Bíp bíp”
“Cháu gái, sao lại ngồi đây ?”
Một cặp vợ chồng tầm 50 tuổi ngồi trên chiếc xe tải con chở nông sản dừng lại hỏi han. Họ thấy cô ngồi trên ghế đá một mình, đôi chân lại sưng đau, chắc là bị lạc.
“Cháu… cháu không có nơi nào để đi cả…”
Người phụ nữ trung niên nhìn cô đầy vẻ thương xót. Bà ngoảnh lại hỏi ý kiến của chồng, rồi vẫy cô lại xe :
“Cháu gái, về nông trại với vợ chồng ta không ?”
“Nông trại ạ…?”
“Ừ, nông trại cũng cách khá xa thành phố này”
Vân Nãi lo lắng nhìn cặp vợ chồng trung niên. Ở chốn lạ lẫm này tốt nhất là không nên tin bất cứ ai. Nhưng nếu không rời khỏi thành phố K này thì Lục Dương sẽ bắt được cô.
“Dạ vâng cháu cảm ơn”
Người phụ nữ kia mở cửa xe cho Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.