Đã hơn một tuần kể từ khi Vân Nãi sống cùng Lục Dương tại Lục gia, cô cũng dần quen với cuộc sống nơi này, quen với cái tính khó hiểu của anh.
Ngoài mặt thì xa lánh, nhưng trong thâm tâm như đang vô hình dõi theo Vân Nãi mọi lúc mọi nơi.
“Em có thể quét nhà được không ?”
“Không !”
“Em vào bếp phụ bác Dịch được không ?”
“Tôi nói không là không !”
“Vậy em phải làm gì đây ?”
“Không cần phải làm gì cả”
“Nhưng em là vật thế nợ…”
“Im miệng !”
Lục Dương gằn giọng hung dữ quát lớn. Hắn ta chẳng phải loại người kiên nhẫn gì, Vân Nãi ngày nào cũng xin hắn làm việc nhà như vậy thì có ngày hắn bóp nát cô mất.
Không biết nội tâm hắn như thế nào, nhưng hắn không muốn cô gọi bản thân là vật thế nợ.
Vật thế nợ làm gì xứng với cô ? Xứng với đôi mắt xanh dương đặc biệt kia.
Cô là vật mà hắn mua về, chẳng qua mua bằng số tiền mà cha cô đã nợ.
“Dịch quản gia, trông chừng Tiểu Nãi cho tôi. Nếu ông cho con bé đụng tay vào bất cứ việc gì thì ông biết hậu quả rồi đấy !”
Hắn ta đổ cả thảy số cà phê còn lại trong cốc vào miệng rồi cầm một số tài liệu bước ra phía xe đã chờ sẵn ở cổng.
Vân Nãi rúm ró ngồi trên sofa nhìn hắn mất khuất sau cánh cửa, nước mắt bắt đầu lã chã rơi.
Mới hôm trước anh còn dịu dàng lắm mà, sao bây giờ lại dễ nổi nóng đến như vậy ?
Cứ ngỡ sẽ sống bình yên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215475/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.