“Oáp”
Vân Nãi mơ màng tỉnh dậy, cảm giác gò bó đã không còn. Cô quay sang bên phía Lục Dương, hắn ta không có ở đó.
Cô ngồi dậy vươn vai một cái, cầm bộ đồ được xếp gọn để trên bàn nhỏ đầu giường mặc vào.
“Chà đẹp quá đi”
Suốt 18 năm có lẽ đây là lần đầu tiên cô được mặc đẹp như thế này. Ở nhà cũng vì thương mẹ mà cô chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Cô nhớ tới mẹ, lòng lại quặn đau.
Bà và Cố Quân có sống tốt hay không ?
Cô tự hỏi.
Vân Nãi bước xuống lầu, dưới phòng khách Dịch quản gia đã chờ sẵn.
“Tiểu thư tối qua ngủ có ngon không ?”
“Dạ có”
“Vậy mời tiểu thư dùng bữa sáng”
Trong bàn phòng ăn bày la liệt những món sơn hào hải vị mà tầng lớp thượng lưu mới có thể chạm đến. Cô nhìn vào miếng thịt bò bít tết trước mặt, đẩy nó sang một bên.
“Ơ tiểu thư thấy không hợp khẩu vị ạ ?”
“Bác cho con ngũ cốc với sữa là được rồi, ăn mấy cái này, con không quen…”
Dịch quản gia trố mắt ngạc nhiên nhìn Vân Nãi, lưỡng lự một chút rồi đem mấy món ăn kia cất trở lại vào bếp, đem ra một bát ngũ cốc trái cây cho cô.
“Bác, cho con xin lỗi…”
Vân Nãi cúi gằm mặt lí nhí.
“Tiểu thư có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi ?”
“Tại vì hôm qua không cẩn thận ngã xuống hồ, để bác bị Lục Dương mắng…”
“À không sao, Lục thiếu không trách tôi, tiểu thư không sai mà”
Hôm qua đích thân Dịch quản gia xin lỗi Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215474/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.