Mạnh Lan Yên bệnh tình một ngày trở nặng, cô cảm thấy không ổn liền sắp xếp thời gian đến bệnh viện xin nghĩ việc, cô đang ở nhà Thẩm Dục Thần buổi sáng nhìn thấy anh đang loay trong bếp nấu đồ ăn sáng.
Cảnh tượng đẹp mắt đến mức cô không muốn thời gian trôi qua một chút nào.
Chân cô nhanh chóng chạy đến ôm lấy anh từ phía sau lưng, cô áp mặt mình vào tấm lưng săn chắc của anh mùi hương quen thuộc của anh khiến cô cứ muốn ôm anh thế này mãi.
“Dậy rồi, em mau rửa tay đi rồi ăn sáng”
“Hôm nay ăn nhiều một chút gần đây em gầy quá rồi.” Thẩm Dục Thần rửa tay lau khô rồi xoay người lại giữ cô trong lòng xoa xoa cái đầu nhỏ.
Anh không biết có phải công việc nhiều quá không mà nhìn cô nhợt nhạt hơn trước rất nhiều lại ngày còn một gầy đi anh thật sự cảm thấy lo lắng cho tình trạng này của cô.
Mạnh Lan Yên gật đầu rửa tay rồi mới vui vẻ ngồi vào ăn sáng, cô như đứa trẻ được anh chăm lo từng chút. Nếu có thể như vậy cả đời thật tốt chỉ tiếc cô không thể đi cùng anh cả đời, một đời ngắn ngủi như vậy cô lại không thể cùng anh thật tiếc.
Trong lòng cô phức tạp đến mức không biết giải quyết nó thế nào, cô không muốn xa Thẩm Dục Thần nhưng cô không nỡ để anh cả đời nuối tiếc chỉ vì sự ích kỉ của chính bản thân cô.
“A Thần, Em xin nghĩ ở bệnh viện rồi mọi người bảo em chiều nay đi liên hoan” Cô nói với anh giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng mang theo sự tôn trọng cho đối phương.
Anh gật đầu “Ừm em đi với mọi người đi, đừng uống nhiều rượu đấy xong rồi anh đến đón em.” Vừa nói chuyện anh vừa đẩy ly sữa bò đến trước mặt cô, nhướng mày bảo cô uống hết.
“Hôm nay anh có trực không?”
“Không trực ở nhà đợi em.”
Thẩm Dục Thần cưng chiều Mạnh Lan Yên đến mức quên mất đi bọn họ chỉ là thử yêu nhau, từ khi nào mà chữ thử đã không còn trong đầu anh nữa mà đã xem nhau là người yêu, trong mắt anh cô chính là bạn gái nhỏ mà vẫn hay nhắc đến với đồng nghiệp.
Kể từ ngày yêu đương anh cũng trở nên dịu dàng hơn trước không còn khó khăn với nhân viên ở cơ quan, ngược lại đối với bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Bọn họ mừng đến mức muốn chạy đến cảm ơn vị tổ tông nào đã đến cứu rỗi cấp trên của bọn họ, để bọn họ có thể thoải mái như thế này, đến cơ quan cũng không cần áp lực như trước nữa.
Buổi tối Mạnh Lan Yên đi làm tiệc chia tay, cô ghé sang cửa hàng quen thuộc mua một túi táo đỏ, cô còn dặn dò người bán hàng mỗi tuần hãy giao đến một túi táo đỏ, cô thanh toán trước toàn bộ số tiền.
Mặc kệ trước đó Thẩm Dục Thần dặn cô uống ít rượu nhưng đồng nghiệp của cô ai cũng buồn bã không muốn cô nghĩ việc nên nhất thời xúc động uống không biết bao nhiêu là rượu.
Một đồng nghiệp còn khóc lóc nắm lấy tay cô “Chị ơi, đừng nghĩ được không huhu không có chị chán chết mất.” Cô nàng ôm chặt lấy Mạnh Lan Yên không rời, khóc lóc không thôi cô phải ra sức dỗ dành mới có thể nín được.
“Sau này mong mọi người đều thành công, trước đây tôi rất sợ phẫu thuật thất bại bởi vì nó ám ảnh tôi đến mức chẳng khác nào lấy đi mạng của họ. Vì vậy sau này tôi cố gắng rồi lại cố gắng từng chút một mang họ từ cửa tử trở về.
“Vinh quang không phải là tấm giấy khen, với tôi vinh quang chính là khi tôi có thể nói với người nhà bệnh nhân rằng ca phẫu thuật thành công rồi. Cảm xúc mỗi lần như vậy rất tốt, tôi cảm giác như Diêm Vương cũng không làm lại tôi” Mạnh Lan Yên vừa nốc một hơi hết ly rượu rồi nói với mọi người.
Nhiều năm qua đều là bọn họ đồng hành cùng cô, cho nên cô mong họ thật sự thật sự thành công, hãy cố gắng mang những người mình yêu thương trở về, cũng hãy cố gắng mang những người yêu thương của người khác trở về.
Mọi người có nói thế nào cũng không thay đổi được quyết định chỉ có thể ngậm ngùi cùng cô uống rượu, bọn họ giây phút đó chỉ là những đồng nghiệp bình thường chia tay một người trong số bọn họ cảm giác tiếc nuối khó chịu.
Đến tận mười giờ tối bọn họ mới chịu ra về, Mạnh Lan Yên chu đáo cô đã bắt xe cho từng người một gửi xe bọn họ lại quán ăn ngày mai tỉnh rượu rồi đến lấy. Đứng vẫy vẫy tay chào tạm biệt mọi người đến khi rời đi hết chỉ còn lại một mình cô.
Cô mới nhìn sang vị trí có xe đang đỗ anh vẫn đang đứng dựa vào mui xe thông thả nhìn cô tiễn mọi người xong, Mạnh Lan Yên vừa thấy anh đã bật cười dang tay.
“A Thần, ôm.”
Bước chân cô loạng choạng không vững, anh cười khổ lên tiếng “Đứng ở đó đợi anh.”
Mạnh Lan Yên ngoan ngoãn gật đầu đứng đợi anh.
Thẩm Dục Thần nhanh chân bước đến kéo cô ôm vào lòng, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hai bên má do uống rượu, anh xoa đầu cô nhỏ giọng mắng “Không phải bảo em uống ít thôi sao, uống thành thế này rồi”
“Lần sau không uống được nữa, lần này phải tranh thủ uống nhiều một chút.”
Cô cười cười như kẻ ngốc ở trong lòng anh nói.
Nhìn vẻ mặt của cô anh muốn giận cũng không giận được hôn lên trán cô một cái “Được rồi chúng ta về nhà.”
“Em không muốn ngồi xe, rất khó chịu”
“Anh cõng em về đi.” Cô rút tay ra khỏi tay anh chỉ vào chiếc xe lắc đầu lên tiếng, đứng cũng không muốn vững.
Thẩm Dục Thần thở dài nói với cô “Đường về nhà chúng ta rất xa.
“Anh không muốn cõng em đúng không, anh chê bai xa gì chứ. Vậy anh tự lái xe về đi em tự mình về.” Cô nói xong liền xoay người nghiên nghiên ngã ngã
mà bước đi.
Mặc kệ anh vẫn đang ngây ngốc nhìn cô, đột nhiên cô hôm nay làm sao vậy bỗng dưng lại khó chịu thành thế này, Thẩm Dục Thần gửi lại xe cho nhà hàng sau đó nhanh chân đuổi theo cô.
Cũng may cô không đi nhanh cho nên anh mới dễ dàng đuổi kịp.
Nắm lấy tay cô kéo lại “Được rồi, bạn gái nhỏ đừng giận anh cõng em về nhà.” Anh ngồi xổm xuống giúp coi tháo đôi giày cao gót sau đó cầm lên tay.
Tay còn lại nắm lấy tay cô, anh ngồi thấp người xuống để cô leo lên lưng mình, Mạnh Lan Yên vòng tay ôm lấy cổ anh, anh giữ lấy hai chân cô chậm rãi cũng cô về nhà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]