Đoạn đường về nhà rất dài, dưới ánh đèn đường anh cõng cô trên lừng từng bước chậm rãi trở về nhà của họ, trên lưng anh Mạnh Lan Yên không ngừng la tha luyên thuyên bên tai nhưng với anh càng nghe lại càng cảm thấy cô đáng yêu.
“Thần Thần, nếu sau này em không còn bên cạnh anh nữa anh có buồn không.” Cô mấp máy môi trong mơ hồ hỏi anh.
Thẩm Dục Thần cũng cô trên lưng chậm rãi “Sao? Chán rồi muốn đá anh sao.”
“Không phải..” Mạnh Lan Yên lắc đầu “Em chỉ ví dụ thôi mà.”
“Vậy thì đừng ví dụ, chúng ta không yêu thử mà chính thức ở bên nhau, đợi em cảm thấy không muốn yêu nữa thì kết hôn.
Cô nghiên đầu dựa vào vai anh lí nhí bên tai “Trong lòng em chỉ có một ước nguyệt, là có thể thấy anh một đời vui vẻ, hạnh phúc, bình an trở về nhà.
Thẩm Dục Thần cứ thế cõng cô trở về nhà, anh cẩn thận cử chỉ nhẹ nhàng cõng cô vào phòng rồi đặt cô nằm xuống giường, anh vừa kéo chăn đắp cho cô thì đã bị cô chụp lấy cánh tay, cứ thể bật dậy áp môi mình lên môi anh.
Hai mắt anh mở to nhìn cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền tay nắm chặt tay anh, nụ hôn sâu đến mức anh bắt đầu dùng lưỡi càng quét trong khoang miệng của cô. Mạnh Lan Yên vụng về đáp lại anh từng chút một, tay di chuyển lên cổ anh vòng ôm lấy cổ anh.
Anh hôn đến mức cô thở hổn hển dưới thân mình hai tay nắm lấy tay cô chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3747682/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.