Sau chuyện ở Từ Gia anh không đến gặp họ lần nào nữa mà chỉ ở cạnh Chu Thanh Hạ, toàn tâm toàn ý chăm sóc cô nhờ vậy mà cô được xuất viện sớm hơn chỉ là hiện tại vẫn phải ngồi xe lăn.
Cô đưa mắt nhìn anh vẫn đang ngồi đọc tài liệu, anh trở nên ít nói hơn trước rất nhiều cô cũng hiểu dù sao đó cũng là chuyện lớn.
"Tước Lâu! Em buồn ngủ rồi." Cô sợ anh làm việc quá sức cho nên chỉ cần cô nói đi ngủ anh sẽ không phải làm việc.
Anh lẳng lặng đưa mắt nhìn cô sau đó nỡ nụ cười đầy cưng chiều "Ữmm"
Bọn họ không hiểu sao lại rơi vào kết cục thế này, tất cả mọi chuyện khiến bức tường vô hình từ khi nào đã được dựng lên chắn giữa hai người cho dù rất nhỏ bé nhưng lại khiến cả hai khó chịu.
Vươn tay bế cô lòng mình, chân sải bước đi đến giường ngủ tay anh ôm lấy eo cô cẩn thận để cô xuống giường kéo chăn đắp cho cô. Anh cứ thế nằm xuống bên cạnh kéo cô ôm vào lòng mình, tay anh đặt ở eo cô, thi thoảng lại khẽ vuốt lưng giúp cô dễ ngủ hơn.
"A Lâu! Có phải em rất phiền không?" Cô cảm thấy chỉ vì mình mà anh mất quá nhiều thứ.
Chu Thanh Hạ nhìn anh cô bất lực nói "Có phải nếu em không quay về Bắc Thành, không tiếp tục điều tra thì sẽ tốt hơn cho anh không."
Anh sững người cúi đầu nhìn cô, trong lòng đầy sự bất an "Không phiền."
"Có em rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3729440/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.