Chương trước
Chương sau
Trương Tấn nói chuyện với cô rất lâu hai người cùng quay lại tiệm hoa của bà Lưu nhưng ông không nán lại cùng cô mà quay về Bắc Thành trước.

Ở trường Lưu Thần Hi tràn ngập mong đợi, vừa rồi Chu Thanh Hạ gọi đến bảo sẽ đến đón cậu tan trường, vừa hay hôm nay cậu cũng chẳng đạp xe đến trường mà đi nhờ đám người Lâm Chân.

Cậu vui vẻ đến mức khoe khoang với đám người Lâm Chân rằng chị gái của cậu đến đón, không khoe khoang có bao nhiêu tiền ngược lại Lưu Thần Hi khoe khoang chị gái cậu đẹp nghiên nước nghiên thành.

“A Hi! Chị gái cậu có phải rất xinh đẹp không?” Một anh chàng bạn cùng lớp với Lưu Thần Hi trên tay vẫn còn quả bóng thích thú cùng ở lại đợi với cậu.

Lưu Thần Hi đã lớp mười rồi, cậu đã ra dáng thiếu niên tràn ngập sức sống, chơi thể thao nhiều nên cơ thể nhìn cũng săn chắc hơn rất nhiều. Cậu là thiếu niên cao ngạo lạnh lùng lại chưa từng dùng dáng vẻ này nổ chuyện với Chu Thanh Hạ.

“Ừm, chị ấy rất đẹp lại vô cùng giỏi.”

Thiếu niên gật đầu, trên người vẫn chiếc áo phông đồng phục thể dục của trường, chiếc áo khoác được cậu khoác bên ngoài, thật ra thói quen của Lưu Thần Hi là buộc áo ngang hông chỉ vì hôm nay Chu Thanh Hạ đến cho nên mới ăn mặc đàng hoàng một chút.

Lâm Chân tò mò nhan sắc thế nào mà có thể khiến Lưu Thần Hi khen lấy khen để như vậy “Chị ấy đẹp theo kiểu như nào, là đáng yêu hay quyến rũ?”

“Đẹp theo kiểu cậu nhìn một lần liền không thể rời mắt, nhìn một lần đã có thể lưu luyến cả đời. Hơn nữa chị gái tôi đẹp theo kiểu nếu cậu nhìn một lần liền tò mò muốn nhìn thêm một lần.”

Vừa dứt câu Lưu Thần Hi đã nghe thấy tiếng của cô liền quay đầu lại tìm kiếm.

“A Hi! Về thôi.”

Chu Thanh Hạ từ trên xe bước xuống, cô không khoác chiếc áo bành tô, tóc buộc đuôi ngựa để lộ gương mặt xinh đẹp của mình. Cô đứng ở cửa xe vẫy vẫy tay gọi Lưu Thần Hi.

Không chỉ cậu mà cả đám người Lâm Chân đều quay đầu nhìn về phía cô, vừa nhìn thấy đã thầm nuốt nước bọt cảm thán, đúng là giống với những gì Lưu Thần Hi nói nhan sắc chị gái của cậu đúng là không thể đùa còn đẹp hơn hoa khôi trường cậu.

“Tôi về trước đây, các cậu về cẩn thận.” Lưu Thần Hi lên tiếng tạp biệt đám người Lâm Chân rồi vẫy vẫy tay với cô.

Đám Lâm Chân cũng lắc đầu mắt không rời khỏi Chu Thanh Hạ “Mẹ kiếp, đời này ông đây nhất định phải kiếm một người bạn gái như chị ấy.”

“A Lâm à tôi nghĩ cậu nên đậu đại học đi rồi hẳn nói.” Nói xong bọn họ cười phá lên sau đó đạp xe về nhà.



Lưu Thần Hi chạy đến chỗ cô, mồ hôi cũng túa ra bây giờ Chu Thanh Hạ mới nhìn kỹ nhan sắc đứa em trai này không bình thường thảo nảo lần trước còn có người viết thư tình cho cậu.

Cô mở cửa xe để Lưu Thần Hi lên xe rồi cô mới quay về ghế lái, cô đón cậu về sẵn tiện ghé sang cửa hàng mua ít đồ về nhà làm một bữa thật ngon cùng cậu và bà Lưu.

Con đường thôn Lãng rất đẹp, đến một lần liền không muốn rời đi, vừa thanh bình, vừa yên tĩnh, người dân trong thôn cũng vô cùng hiếu khách, mua một ít hoa quả lại cho thêm mấy quả.

“Tiểu Hi! Hôm nay muốn ăn gì chị nấu cho em.” Cô vừa lái xe vừa nói với cậu.

Nghe cô nói Lưu Thần Hi mới suy nghĩ một lúc “Chúng ta ăn lẩu đi, thời tiết này ăn một nồi lẩu thì rất tuyệt” một nồi lẩu nghi ngút khói nghĩ thôi đã cảm thấy mong đợi vô cùng.

“Được hôm nay chị nấu lẩu cho em.”

Chu Thanh Hạ đánh lái về phía siêu thị nhỏ cuối thôn, ở đây chỉ có siêu thị nhỏ này cũng không biết có đủ nguyên liệu để nấu không.

Cô còn chưa kịp dừng xe đã nghe thấy Lưu Thần Hi nghiêm túc lên tiếng “Hạ Hạ! Chiếc xe đó vừa rồi em thấy nó ở cổng trường, suốt đoạn đường đều bám theo chúng ta.” Cậu cảm thấy nghi ngờ khi Chu Thanh Hạ tăng tốc họ cũng tăng tốc.

Đôi mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng của Chu Thanh Hạ bổng dưng tan nát, vụt tắt một cách dứt khoát sau khi nhìn thấy chiếc xe đó, trên đó còn có biển số xe là đến từ Bắc Thành.

Kiểu dáng xe cũng rất giống chiếc xe năm đó gây tai nạn cho ba của Từ Tước Lâu.

Nhìn thấy chiếc xe đó cô cũng biết được hôm nay chắc chắn xảy ra chuyện, không một lời báo trước cô đưa cho Lưu Thần Hi chiếc áo bành tô, khăn choàng cũng đưa cho cậu, sau đó không nhanh không chậm cô đạp chân ga không dừng lại ở siêu thị nhỏ mà lao nhanh về phía trước.

Hành động bất chợt của cô khiến cho Lưu Thần Hi nhất thời hốt hoảng nói “Chị đưa cho em làm gì, còn chạy nhanh như vậy không đến siêu thị nữa sao?”

Cô nhìn sang gương mặt thiếu niên của cậu, càng cảm thấy tức giận “Đến bãi đất trống phía trước chị sẽ chạy chậm lại em mặc áo vào đi, choàng cả khăn nữa.” Lời không đầu không đuôi của cô khiến cậu khó hiểu.

Lưu Thần Hi mặc xong chiếc áo bành tô, choàng khăn vào cẩn thận thì lúc này Chu Thanh Hạ liền đánh lái quẹo về phía cuối thôn nơi có bãi đất trống có thể nhìn ra biển, giảm tốc độ xuống chạy sát vào nơi có nhiều cỏ mềm nhất.

Cậu còn chưa kịp định hình đã nhìn thấy Chu Thanh Hạ nhanh tay tháo dây an toàn của cậu ra

“Tiểu Hi, em nhảy xuống tìm cách về nhà bảo bà Lưu gọi cho cảnh sát Trương có biết không?”

“Vậy còn chị?”



Lúc này cậu mới định hình được chuyện nguy hiểm từ chiếc xe màu đen bám theo bọn họ.

Chu Thanh Hạ chỉ mỉm cười nhìn cậu nói “Chị không sao, em nhảy đi chị nhất định sẽ trở về cùng ăn lẩu với em. Lưu Thần Hi chị không thất hứa đâu em đừng sợ.”

Cho dù chuyện gì xảy ra cô cũng không thể liên lụy đến cậu, bọn họ nhắm vào cô thì cô sẽ đối mặt, Lưu Thần Hi còn cả tương lai tươi sáng, còn bà Lưu vẫn đang đợi cậu bé cô không thể lôi cậu vào chuyện thị phi của chính mình.

Nội tâm của Lưu Thần Hi rung rẩy nhìn cô, nhưng nhìn thấy Chu Thanh Hạ điềm tĩnh đến mức mỉm cười với cậu bảo cậu nhảy xuống. Vẻ mặt của cậu trở nên căng thẳng quay đầu nhìn cô một cái trước khi lao ra khỏi xe.

Lưu Thần Hi dùng hết sức lao khỏi xe của Chu Thanh Hạ ngã xuống bãi đất trống, chiếc áo bành tô dày cùng với chiếc khăng choàng cô cô bảo cậu mặc vào chính là khi lao xuống sẽ giảm bớt sát thương, nhảy xuống bãi cỏ mềm mà Chu Thanh Hạ vốn dĩ đã tính trước tìm mọi cách không để cho cậu bị thương nhiều nhất có thể.

Nhưng vì khi lao xuống cậu dùng tay tiếp đất khiến cho tay trái dâng lên cảm giác đau đớn, gương mặt lem luốt nhăn nhó vì đau, nhìn xuống cánh tay cũng đủ biết hình như cậu gãy tay rồi.

Chu Thanh Hạ lao xe về phía trước, chiếc xe phía sau lại đúng lúc lao đến, Lưu Thần Hi khẽ nghiên người nép đi đôi mắt nhìn về phía hai chiếc xe đang đuổi nhau cố gắng lê thân đứng dậy.

Chiếc xe như muốn lao thẳng vào xe cô, Chu Thanh Hạ nhất thời quên mất vẫn còn ngã ba ở cuối thôn đường hướng ra biển, chiếc xe màu đen phía sau lao lên nhất thời trở tay không được, chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống vực chiếc xe màu đen kia nhờ xe cô chắn mà nhanh chóng đổi hướng.

Chiếc xe của Chu Thanh Hạ lao thẳng xuống vực trước mắt Lưu Thần Hi khiến cậu tay chân nhất thời không thể cử động được.

“Không sao, Hạ Hạ chị nhất định phải giữ lời nhất định phải về nhà” Đôi mắt tràn ngập sự thuần khiết của cậu bỗng dưng trở thành một màu đen ảm đạm.

Giây phút lao xuống vực cô nắm chắc hộp sữa dâu rơi ra từ hộc xe mà Từ Tước Lâu đã chuẩn bị, trong đầu cô cứ thế như một thước phim tua chậm hình ảnh của anh.

Trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy uất ức đến thế, cô buông xuôi co người ôm lấy chính mình, môi mấp mấy mặc kẹ cho máu tronh khoang miệng chảy ra mùi tanh sộc lên mũi đến mức khó chịu.

“A Lâu, em... quả thực không thể về nhà rồi.”

“...Lần này không thể cùng anh đón giáng sinh rồi...Nhưng em không nỡ...anh một mình...sẽ rất khó khăn.”

“Em không...cam tâm một chút nào...em không cam tâm cho em...lại càng cảm thấy oán hận ông trời để anh phải luôn một mình”

“A Lâu...A Lâuuuu.....”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.