Lái xe đến thôn Lãng cũng mất một khoản thời gian nhưng đột nhiên cô lại muốn đến đây, ở đây cô có thể xem là nhà mình ở đây bây giờ có ba cô, có mẹ cô còn có bà Lưu và tiểu Hi.
Nhưng mọi người đều sẽ nhìn thấy ba cô là tội phạm, mang theo tù tội, mang theo cái danh giết người đó đến cuối đời. Trên tay vẫn cầm túi trái cây còn có một ít kẹo dẻo mà tiểu Hi thích là Từ Tước Lâu anh để vào cho cô mang đến cho tiểu Hi như vậy lần tới gặp mặt cậu bé sẽ có thiện cảm với anh hơn.
“Tiểu Hạ đến rồi, sao lại không báo trước cho ta bó hoa cúc cho cháu.” Bà Lưu vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay cô cứ như đứa cháu đi xa nhà lâu lâu mới trở về.
Cô lấy từ trong túi ra một hộp bánh, còn có một túi kẹo dẻo.
“Cháu có mang bánh đến cho bà đây, còn cái này là của tiểu Hi ạ.”
Bà Lưu xoa xoa đầu cô “Đến đột ngột như vậy thật là nhở không có hoa cúc trắng thì phải làm sao.” vừa nói với cô vừa cầm những cành hoa cúc trắng cuối cùng bó lại cho cô, hoa cúc trắng là hoa mà Chu Thanh Hạ vẫn luôn mua mỗi khi đến thăm mộ mẹ mình bởi vì bà ấy thích hoa cúc trắng nhất.
Nhưng trước đây ba cô đều tặng cho bà ấy hoa hồng, ông ấy nói bà thích hoa cúc trắng mà ai lại đi tặng cho người mình yêu hoa cúc trắng bao giờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3722644/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.