Chương trước
Chương sau
Ở Bắc Thành lúc này Từ Tước Lâu vẫn đang cùng Thẩm Dục Thần ở trong thư phòng, anh cầm trên tay tập tài liệu mà anh ta đưa, trái tim không hiểu sao lại liên tục nhói lên.

Khiến anh phải chống tay lên bàn đỡ lấy chính mình.

“Tôi vừa lấy ở chỗ bạn tôi về, tôi nghĩ vẫn nên để cho cậu xem”

Anh đứng đó nghe những gì anh ta nói, lúc này tay đã mở ra rồi anh nhất thời không dám nhìn nó chỉ là nếu như kết quả không tốt thì phải thế nào? Nếu như ông trời một lần nữa tạt gáo nước lạnh vào mặt anh thì phải làm sao?

Từ Tước Lâu mi mắt chớp chớp, anh nghiên đầu nhạn tay kéo cả những tờ giấy bên trong tập hồ sơ ra không đọc từ trên xuống mà nhìn thẳng vào kết luận của xét nghiệm ADN, anh như chết lặng, ánh sáng trong đôi mắt vụt tắt, con người anh cứ thế như muốn vỡ vụn đi hết những hi vọng trước đó.

Dòng chữ kết luận Từ Vũ và Bùi Vân chính là anh em cùng cha khác mẹ với nhau, như vậy Từ Vũ chính là con trai của Bùi Quý Tân, anh ta không phải anh trai cùng cha cùng mẹ với anh.

Có một chuyện mà anh biết có thể đó cũng là lý do mà mẹ anh vẫn luôn nghiên về phía Từ Vũ chưa một lần dung túng cho anh lại bất chấp dung túng cho Từ Vũ vô số lần.

Trước đây ba mẹ anh lấy nhau vì hôn ước, mẹ anh có người trong lòng ông ấy cũng chưa từng trách bà, dunh túng cho bà đến mức một lời nói nặng cũng chưa từng thốt ra.

Người trong lòng đó có lẽ là Bùi Quý Tân, lý do Từ Vũ được bà ấy bao bọc hơn là lý đó là kết tình từ tình yêu của bà còn anh? Chỉ là tai nạn không mong muốn của bà, là ngoài dự định của bà nhưng là sự kết tinh tình yêu của ba anh.

“Lão Từ chết tiệt, ba sao lại làm người tốt đến thế chứ.”

Từ Tước Lâu không nhịn được mắng ông một câu, nhưng cả đời này ông có lẽ không nghe thấy nữa, mẹ anh vẫn hay nói tính khí anh lại chẳng khác gì ba anh nhưng ông điềm đạm hơn cũng chẳng ngông cuồng như anh.

Thẩm Dục Thần đứng nhìn anh, nhìn rất lâu mới biết Từ Tước Lâu cả đời này liệu đã từng có được thứ gì trọn vẹn? Anh mang theo ánh sáng duy nhất mà sống, nếu không có Chu Thanh Hạ xuất hiện trong cuộc đời anh thì liệu anh có thể được như vậy không?

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm trong thư phòng của Thẩm Dục Thần.

Từ Tước Lâu lấy trong túi áo ra nhìn dãy số dài lạ lẫm chẳng hiểu sao anh lại không do dự mà ấn nghe.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng khàn khàn nói “Là ta Trương Tấn... Từ Thiếu cách đây nửa tiếng xe của Thanh Hạ lao xuống vực ở thôn Lãng hiện tại vẫn chưa thấy người.

“Nửa tiếng vẫn chưa tìm thấy? Các người làm việc kiểu gì vậy.” Từ Tước Lâu chết lặng giọng anh ảm đạm không chút hơi ấm nói.

Lời nói vừa dứt anh cúp máy cứ thế bước chân trở nên gấp gáp chạy ra bên ngoài khiến Thẩm Dục Thần khó hiểu lớn tiếng hỏi “Cậu chạy đi đâu? Có chuyện gì vậy?”



Nhưng Từ Tước Lâu không nghe thấy anh như người mất trí chạy ra ngoài lái xe rời đi. Lúc này tiếng chuông điện thoại của Thẩm Dục Thần cũng vang lên anh ta có chút khó chịu ấn nghe máy.

Đầu dây bên kia là Chung Nghị nói một tràn anh ta mới biết tại sao Từ Tước Lâu bỗng dưng lao ra ngoài.

Vốn dĩ là buổi trưa nhưng mây đen lại kéo đến che lấp toàn bộ ánh sánh mà mặt trời chiếu rọi, cả bầu trời tối sầm như buổi chiều tối, không khí lạnh đến mức người đi đường mặc áo khoác mỏng đã run lên rồi.

Dòng người trên đường cứ thế hối hả chạy về nhà, chẳng mất bao lâu cơn mưa lớn cứ thế trút xuống Từ Tước Lâu đạp ga lao nhanh như tên lửa, anh mặc kệ đèn đỏ mặc kệ cơn mưa lớn như đang trút giận.

Trong lòng anh lại sợ hãi, tâm trí anh cũng trở nên trống rỗng cô gái của anh vẫn không rõ tung tích bọn họ rốt cuộc tại sao nửa tiếng trôi qua vẫn không tìm thấy cô.

Cô lái xe rất cẩn thận, chưa từng chạy ẩu tại sao lại rơi xuống vực? Nếu là Chu Thanh Hạ với cách lái xe bình thường đó của cô không thể nào lao xuống vực được rốt cuộc là tại sao lại xảy ra tai nạn.

Từ Tước Lâu lái xe đến hiện trường cảnh sát đã phong toả cả đoạn đường dài, anh dừng xe mặc kệ trời mưa tầm tả mà bước xuống chạy nhanh về phía trước nơi xảy ra tai nạn, anh không nhìn thấy Trương Tấn.

Anh muốn xuống dưới, anh muốn tìm cô, trời mưa rồi cô sao có thể chịu được thời tiết lạnh này chứ.

“Anh ơi, anh không được vào đâu mọi người vẫn đang nổ lực tìm kiếm nạn nhân, bên dưới cũng rất nguy

hiểm.”

Đôi mắt như muốn giết người của anh nhìn viêm cảnh sát đang ngăn cản mình lại “Cho tôi vào, nếu không tôi sẽ ném anh xuống dưới đó.” Anh sắp không kiềm chế được nắm chặt tay thành nắm đấm.

Một cảnh sát viên khác nhận ra anh liền kéo đồng nghiệp của mình lùi lại nói “Để anh ấy xuống đó đi, anh ấy là người quen của cảnh sát trưởng.”

Khi được cho vào, anh được cảnh sát hỗ trợ đưa xuống bên dưới Từ Tước Lâu sắp không thở nổi, cơn mưa lớn gây cản trở rất nhiều. Vừa xuống nơi anh nhìn thấy người đàn ông vẫn đang mặc chiếc áo mưa gương mặt trắng bệch hốc mắt cũng đã đỏ lên.

“Hạ Hạ! Con có nghe ba nói không?”

Xung quanh đều là từng mảnh vụn của cửa xe, chân anh bất giác không đứng vững nữa lao vào nơi có những mảnh vỡ của xe tìm cô.

Cơn mưa lạnh lẽo nhưng trái tim anh còn lạnh lẽo hơn da thịt bên ngoài.



“Hạ Hạ... Hạ Hạ anh đến rồi, anh đến tìm em.”

Từ Tước Lâu đúng thật mất trí, anh tìm cô vừa tìm vừa gọi cô, lời nói của anh mang theo sự bất lực sợ hãi, anh chưa từng cảm thấy bất an đến mức không muốn nhìn vào hiện thực thế này.

Anh vì cô mà sống, vì cô mà cố gắng nếu cô xảy ra chuyện anh cũng chẳng muốn sống một cuộc sống không có mục đích này.

Chu Thanh Hạ chính là ánh sáng duy nhất mà anh có.

Cô không phải mặt trời, cô là ngọn đèn dầu nhỏ có thể soi sáng con đường anh đi bên trong con hẻm tối tăm.

Cô không phải mặt trời, cô là ánh trăng rằm soi sáng tất cả con đường tăm tối mà anh đi chưa từng có một ánh sáng nào khiến anh rời khỏi thế giới tăm tối đó.

Đôi mắt của anh dừng lại khi nhìn thấy hộp sữa dâu mà anh đã để vào hộc xe, đảo mắt sang chiếc xe bóp méo cảnh cửa đã rơi ra từ khi nào, nhưng cô vẫn đang bên trong.

Từ Tước Lâu chạy đến chỗ của cô đang nằm, anh cùng những cảnh sát dùng sức cẩn thận mang cô từ bên trong xe ra, cũng may Chu Thanh Hạ vẫn còn thở, hơi thở của cô yếu ớt vô cùng.

Gương mặt xinh đẹp lẫn cánh tay trắng noãn của cô chẳng chịt vết thương lớn nhỏ, anh ôm cô trong lòng mình bế cô lên đi về phía băng ca đang đợi sẵn.

“Hạ Hạ, em cố lên, em đừng sợ sẽ không sao đâu. Chỉ cần anh ở đây em sẽ không sao nữa.”

Cho dù Diêm Vương đến anh cũng không cho phép ông ta mang cô gái của anh đi.

Nhìn thấy anh bế cô chạy ra có trời mới biết Trương Tấn lúc đó đã thoáng thở phào, chỉ cần nhìn thấy cô cho dù chỉ còn một hơi thở cũng sẽ cứu cô. Nếu như xảy ra chuyện ông biết phải ăn nó thế nào với người bạn quá cố của mình chú.

Anh vừa bế cô lên băng ca cả cơ thể ướt nhèm cơn mưa vẫn nặng hạt, máu của cô thấm vào chiếc áo sơ mi trắng của anh hoàn vào nước mưa loang khắp chiếc áo đám người Chung Nghị lúc này cũng vừa đến nơi.

Bọn họ đều là xem tin tức mới biết, vừa đến đã nhìn thấy Từ Tước Lâu mặt mài trắng bệch bế Chu Thanh Hạ đặt lên băng ca để vào bệnh viện, anh không nhìn thấy bọn họ tầm mắt đặt hoàn toàn vào cô.

Mạc An Nghiên chân đứng sắp không vững suốt đoạn đường đến đây đã khóc suýt ngất đi mấy lần, Chung Nghị cũng đỡ lấy cô nàng.

“Em đừng khóc nữa, em ấy sẽ không sao đâu. Em khóc nhiều đến mức mắt đỏ hết rồi.” Chung Nghị lau nước mắt cho Mạc An Nghiên anh đỡ lấy cô nàng cẩn thận từng chút một.

Cơn mưa cũng vơi dần, mặt trời đã le lói xuất hiện phía sau mây đen xua tan đi cơn mưa lạnh lẽo vừa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.