Chung Nghị nhếch mép, anh ta thông thả nhìn hai người trước mắt mình, một tên không có năng lực, một tên não không có, chậc cũng thật là Từ Gia chỉ có mỗi Từ Tước Lâu là có não thôi à?
Từ Vũ anh ta cho dù đắc tội với Từ Tước Lâu cũng không thể đắc tội Chung Nghị này được, anh ta ngăn Bùi Vân lại lên tiếng “Bỏ đi, dù sao đối phó với tên kia đã mệt rồi, cậu còn muốn gây thêm phiền phức sao?”
Nghe thấy vậy Bùi Vân liền cất đi túi ni lông, vẻ mặt không chút cam tâm, nhưng dù sao cũng phải xử lý xong chuyện lớn trước đã nếu không thì những năm qua sẽ trở thành công cóc mất.
Chung Nghị vừa định quay lưng rời đi thì đột nhiên nghe Từ Vũ lên tiếng nói với anh ta với dáng vẻ vô cùng mãn nguyện như một chiến tích đạt được “Từ Tước Lâu bạn cậu bị đuổi khỏi Từ Gia rồi, nó không giúp được gì cho cậu đâu, nó không còn bất kỳ tài nguyên nào nữa.
Chói tai thật đấy, Chung Nghị dùng tay day day lỗ tai mình, đôi mắt mang theo sát khí nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói vừa sắc bén vừa lạnh lẽo.
“Từ Gia là cái thá gì? Để ông tôi biết các người ức hiếp Lão Tam chắc chắn đem quân đến đây phanh thây các người” Mẹ kiếp cái đám người Bắc Thành này không có não sao? Sao Từ Tước Lâu có thể sống ở đây vậy chứ, chỉ một mình cậu ta có não thì hằng ngày có thể nói chuyện với ai?
Bùi Vân lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3701369/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.