Cô đứng trước mặt anh, đôi mắt ngấn nước của Chu Thanh Hạ nhìn xuống đôi chân bị thương của anh cô không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hình ảnh anh nhìn cô với đôi mắt mơ hồ khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
“Chân anh bị thương rồi, chúng ta về nhà nhé.” Cô cố gắng nở nụ cười, đưa tay đến trước mặt anh đợi anh nắm lấy tay mình.
Từ Tước Lâu nhìn cô, anh đột nhiên cảm thấy thật hối hận, đưa tay nắm lấy tay cô anh hôn lên mu bàn tay cô một cái đầy dịu dàng, giọng nói khàn khàn trầm ấm chậm rãi lên tiếng “Đi tìm anh à?”
“Ừm, đến đón anh về nhà.” Cô gật đầu.
Anh đứng dậy nắm lấy tay cô rất chặt “Nếu như sau này cũng có một ngày thế này, chúng ta đột nhiên lạc mất nhau, anh ở đây đợi em đến đón ảnh về nhà có được không” Anh mang theo cảm giác sợ hãi, cảm giác không muốn sống sau khi nghe Thẩm Dục Thần nói.
“Vậy anh phải ở đây đợi em không được chạy lung tung, em sẽ không tìm được anh.” Chu Thanh Hạ mỉm cười đồng ý với anh.
Cô và Từ Tước Lâu bắt xe về nhà, anh gục đầu lên vai cô ngủ quên mất, hình như mặt trời hôm nay lặn sớm quá, cô cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Từ Tước Lâu cũng không biết anh xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy linh cảm không tốt khi nhìn anh.
Nhưng cô vốn không hề biết được tiềm thức của anh vốn dĩ chỉ có cô, anh chỉ nhớ được một mình cô, cũng chỉ có cô được anh khắc ghi sâu trong trí nhớ của mình.
Cả đời Từ Tước Lâu ngoài ba mình, thì chỉ có cô là đối với anh bằng cả tấm lòng, cô là người sẽ hỏi anh đi học có mệt không? Là người hỏi anh hôm nay anh ăn món gì? Cô sẽ để ý tất cả để rồi hỏi anh. Con người anh lại không thích lòng vòng, mỗi lần như vậy chỉ tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
Giây phút Thẩm Dục Thần nói điều anh sợ nhất, anh đã cảm thấy không thể ở bên cạnh cô được lâu nữa rồi, anh chỉ có thể từng chút từng chút lưu lại toàn bộ khoảnh khắc lúc này bên cạnh cô mà thôi.
Hai người về đến nhà, anh cũng tỉnh ngủ tự mình đi vào phòng tắm sau đó mặc đồ ngủ rồi mới ngồi ngoài sofa cẩn thận để cô băng bó cho mình. Chu Thanh Hạ vừa quấn băng gạt vừa không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Anh sao lại để bản thân bị thương? Có phải Từ Vũ nói gì chọc giận anh không?
Từ Tước Lâu đợi cô băng xong vết thương anh mới nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cô vào lòng “Không phải Từ Vũ, anh cũng không rõ tại sao lại như vậy.”
“Anh cũng thật là.” Chu Thanh Hạ đánh vào vai anh một cái dáng vẻ tức giận khi anh để bản thân bị thương.
Anh hôn lên môi cô một cái “Sao? Lo lắng cho anh à.”
“Không có.” Cô cúi mặt ngại ngùng.
Từ Tước Lâu được nước liền lần tới, anh véo chóp mũi cô một cách nhẹ nhàng “Lo thì nói lo, em ngại cái gì chứ.” Anh cười cười rồi lại pha trò chọc cho cô vui vẻ.
Tiếng cười đùa vang lên trong không gian mà vừa rồi còn tĩnh mịch biết bao nhiêu, anh cảm thấy khoảnh khắc này giá như thời gian có thể ngưng đọng lại thì thật tốt, anh có thể không cần nghĩ đến sự thật ngày mai, cứ vui vẻ cạnh cô vô lo vô nghĩ.
Ở quán bar Chung Nghị ngồi một góc quan sát Bùi Vân và Từ Vũ ngồi uống rượu.
Anh ta nhìn xong liền lắc đầu, Chung Nghị không phải chưa từng gặp qua Từ Vũ nhưng anh ta không hiểu tại sao nhìn Từ Vũ anh ta lại không có thiện cảm, linh cảm mách bảo anh ta rằng hai người này không hề đơn giản.
“Chậc! Khí chất còn chẳng bằng Lão Tam.” Chung Nghị nốc một ly rượu cạn sạch, đôi mắt anh ta vô tình liếc trúng túi ni lông nhỏ đựng những viên trắng trắng bên trong như một loại kẹo.
Chung Nghị ngáp ngắn ngáp dài, cầm lấy ly rượu trên tay phải, tay trái anh ta đút vào túi quần âu, trên người Chung Nghị mặc chiếc áo sơ mi đen nhìn anh ta càng thêm ma mị, thu hút ánh nhìn người khác.
Bước chân chậm rãi dừng lại bên cạnh Bùi Vân, anh ta nở nụ cười khách sáo “Ở đây không được dùng đâu, nếu bị phát hiện sẽ lên đồn uống trà đấy” Giọng nói lạnh ngắt ngay cả Từ Vũ cũng cảm thấy rùng mình.
Ngược lại là Bùi Vân, anh ta chưa từng sợ ai, cũng chưa từng bị xen vào chuyện của anh ta, khiến anh ta có chút không hài lòng “Mày muốn xen vào chuyện của tao? Không cần mạng nữa à”
“Mạng tôi không dễ lấy đâu Bùi Thiếu, tôi nói không được dùng anh mà dùng tôi sẽ nói với quản lý đấy. Chung Nghị thích một môi trường ăn chơi nhưng cấm tuyệt đối các chất kích thích, nơi nào có chất kích thích anh ta sẽ tố cáo.
Bùi Vân nhíu mày, Từ Vũ đá vào chân anh ta một cái, khiến Bùi Vân khó hiểu nhìn lại bạn mình sau đó nhìn sang Chung Nghị “Mày là ai? Mày nghĩ mày là ai ở đây mà doạ tao?”
“Anh hỏi tôi sao?” Chung Nghị thắc mắc nghiên đầu nhướn mày thích thú hỏi anh ta, còn chưa kịp đợi anh ta lên tiếng nói anh đã nhấp một ngụm rượu, còn lại rót đổ vào ly rượu của Bùi Vân, còn người Bùi Vân thích sạch sẽ nên anh ta sẽ vô cùng khó chịu.
“Tôi không phải người ở đây, tôi là người ở Tam Lăng, gia đình tôi Chung, còn tôi là Chung Nghị tương lai sẽ cho nổ Bùi Thị và Từ Thị để giúp bạn tôi dọn đường”
Từ Vũ chỉ bên cạnh âm thầm quan sát, người này có chút quen mắt hình như đã thấy hay nghe qua ở đâu đó cái tên này rồi. Anh ta cố gắng lật lại não của mình để xem có nhớ được ai không? Đột nhiên một tia xẹt ngang qua đầu anh ta khiến anh ta nhớ ra cái tên này “Chung Nghị? Chung Nhị của Tam Lăng?”
Từ Vũ nhớ ra được Chung Nghị thì liền biết người này không dễ chọc vào, Chung Gia ở Tam Lăng là gia tộc lớn nhất, còn nghe nói Chung lão gia rất cưng đứng cháu trai này.
Vậy nên chọc vào Chung Nghị sẽ chọc vào cả Chung Gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]