Cô đứng trước mặt anh, đôi mắt ngấn nước của Chu Thanh Hạ nhìn xuống đôi chân bị thương của anh cô không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng hình ảnh anh nhìn cô với đôi mắt mơ hồ khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
“Chân anh bị thương rồi, chúng ta về nhà nhé.” Cô cố gắng nở nụ cười, đưa tay đến trước mặt anh đợi anh nắm lấy tay mình.
Từ Tước Lâu nhìn cô, anh đột nhiên cảm thấy thật hối hận, đưa tay nắm lấy tay cô anh hôn lên mu bàn tay cô một cái đầy dịu dàng, giọng nói khàn khàn trầm ấm chậm rãi lên tiếng “Đi tìm anh à?”
“Ừm, đến đón anh về nhà.” Cô gật đầu.
Anh đứng dậy nắm lấy tay cô rất chặt “Nếu như sau này cũng có một ngày thế này, chúng ta đột nhiên lạc mất nhau, anh ở đây đợi em đến đón ảnh về nhà có được không” Anh mang theo cảm giác sợ hãi, cảm giác không muốn sống sau khi nghe Thẩm Dục Thần nói.
“Vậy anh phải ở đây đợi em không được chạy lung tung, em sẽ không tìm được anh.” Chu Thanh Hạ mỉm cười đồng ý với anh.
Cô và Từ Tước Lâu bắt xe về nhà, anh gục đầu lên vai cô ngủ quên mất, hình như mặt trời hôm nay lặn sớm quá, cô cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Từ Tước Lâu cũng không biết anh xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy linh cảm không tốt khi nhìn anh.
Nhưng cô vốn không hề biết được tiềm thức của anh vốn dĩ chỉ có cô, anh chỉ nhớ được một mình cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3701368/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.