Sáng sớm...
Băng đau nhức khắp người, cô hơi hé mắt để nhìn. Lại là căn phòng quen thuộc ấy. Cả người đầy vết thương, bên dưới còn đau đến mức không đi nổi.
Thiên Vũ không biết từ đâu đi đến nhìn chằm chằm Băng.
- Anh...à...em...ưm...- Băng run cầm cập đang định giải thích thì Thiên Vũ cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn đầy sự bá đạo trong đấy. Băng chỉ có thể nằm im để anh hôn. Thiên Vũ còn không dừng lại ở đó mà còn mút mạnh nụ hoa hồng phấn của cô. Cắn mạnh làm nó chảy máu...
- Anh...đau quá.- Băng đưa tay lên cố dịch đầu Thiên Vũ ra khỏi ngực mình.1
- Còn biết đau? Câm miệng. - Thiên Vũ tức giận quát to.
Băng sợ hãi chỉ dám im lặng, đến ngay cả khóc cũng phải bịt miệng không dám để anh nghe thấy.
Thiên Vũ cứ vậy mà làm Băng, vết thương trên người cũng chảy máu lẫn huyết tương ra. Anh cũng mặc kệ không quan tâm. Băng đau đớn ngay cả thở cũng khó khắn...
- A...hức...anh, em thật sự...không chịu được nữa... - Băng gắng gượng nói.
Thiên Vũ chỉ nhìn Băng một lúc rồi mặc kệ cô mà làm tiếp. Băng đau đến ngất đi.
- Nhàm chán.- Thiên Vũ liếc nhẹ nhìn Băng rồi mặc lại quần áo đi ra ngoài.1
Trước khi đi còn phải trói cô lại.
Cả người Băng chi chít vết thương, vết thương cũ chưa lành thì lại đến vết thương mới.
____________
Kể từ ngày đó Thiên Vũ cũng rất ít về, anh thường xuyên đi đến đêm về sẽ hành hạ Băng tới sáng rồi lại bỏ đi. Cứ như vậy, Băng càng ngày càng ít nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997756/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.